Bên ngoài hư không đoạt đạo, rất nhiều ánh mắt đồng thời đều tụ họp về phía trên này nhìn tới, không vì cái gì khác, bởi vì giờ khắc này hư không bỗng dưng oanh minh một tiếng, thanh âm tựa như hồng chuông quanh quẩn khắp nơi đồng thời, còn có từng đạo thân ảnh được bạch quang bao khỏa dần dần hiển lộ đi ra.
Có người nhìn thấy đồng môn hay thân nhân trong gia tộc hiện ra, bản thân cũng nhịn không được mà kích động hô lên, thần sắc bỗng dưng đỏ rần, hiển nhiên là vui mừng quá đỗi.
Có người thì không ngừng chăm chú tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng vẫn không thấy ở đâu, trong lòng thấp thỏm không gì sánh được.
Ngay cả tâm thần của Hoàng Kỳ cũng mê man bất định, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không có rời khỏi vòng bạch quang kia, lão rất muốn biết tên tiểu tử Nhất Minh này rốt cuộc như thế nào rồi, có thành công xông đến thượng tầng hay không.
Chúc Tình bước lên một bước, bàn tay chắp ở trước ngực, thần sắc phi thường lo lắng.
Độc Lãng thì trầm mặc không nói, ánh mắt khẽ híp thành một đường, hắn quả thật là không mong muốn nhìn thấy Nhất Minh xuất hiện ở thượng tầng bên trên.
Từng đạo từng đạo thân ảnh từ trong bạch quang chậm rãi bước ra, lăng không lơ lửng, có người thì hoàn hảo không chút tổn hại, có người thì ảm đạm vô quang, hiển nhiên là trọng thương không nhẹ.
Ba mươi người, bốn mươi người, năm mươi người,... chậm rãi bước ra, thế mà vẫn chưa nhìn thấy được thân ảnh của Nhất Minh ở đâu, điều này càng khiến cho những bằng hữu của hắn cũng như Hoàng Kỳ càng thêm lo lắng.
Không giống như những người khác, hắn vốn chính là lấy chân thân tiến vào tranh đoạt, một khi xảy ra chuyện gì mà nói, bản thân hẳn là phải vẫn lạc không thể nghi ngờ.
Nhân Linh hai tộc ai nấy cũng đều chăm chú nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc song phương có chênh lệch như thế nào, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thượng tầng chi tranh.
Dù sao thì nhân số bên nào nhiều hơn, sẽ chiếm được phần lớn lợi thế không thể nghi ngờ.
Nương theo từng đạo thân ảnh từ trong bạch quang bước ra, một đám tu sĩ chân nguyên cảnh bỗng dưng nhìn thấy được một cái thân ảnh phi thường quen thuộc hiện lên, đây quả thật là không thể nào tưởng tượng cho được.
Người này thân khoác thanh sam, tay nắm trường kiếm, rõ ràng chính là Mộ Dung Thiên không sai.
Nhìn thấy Mộ Dung Thiên từ trong vòng bạch quang bước ra, hầu như tất cả tu sĩ ở nơi này đều khẽ hô một tiếng, ánh mắt đều tập trung vào trên người của hắn, cẩn thận dò xét.
Không vì cái gì khác, bởi vì Mộ Dung Thiên xuất hiện quả thật như hạc giữa bầy gà, chói mắt không gì sánh được.
Một tu sĩ chân nguyên cảnh lại có thể bước vào thượng tầng bên trên, điều này nói rõ thực lực của hắn không thể khinh thường, thậm chí còn có Bán Thần nhìn lấy Mộ Dung Thiên từ trong bạch quang bước ra cũng không có mảy may bất ngờ, phảng phất như đây là một sự tình rất là bình thường vậy.
“Các ngươi nói xem người nam tử này rốt cuộc là ai a? Tại sao ta chưa từng nghe qua có người có thể lấy chân nguyên cảnh vượt cấp chiến Bán Thần?”
Một đám Bán Thần tán ra thần niệm không ngừng nghị luận, có người nhận ra lai lịch của Mộ Dung Thiên liền mang sự tình của hắn cẩn thận cáo tri.
“Người này nha, ta quả thật là từng gặp qua hắn một lần.” một trung niên sờ sờ cằm chậm rãi truyền ra thoại ngữ: “Các vị có lẽ ở quá xa Đông Bắc đạo, cho nên không có nhận ra sự tình khác thường trong khoảng thời gian gần đây.”
“Lúc đó ta tận mắt nhìn thấy người nam tử này tấn thăng chân nguyên cảnh, nếu chỉ là chân nguyên cảnh bình thường thì quả thật là không có cái gì để nói, nhưng tại lúc người này tấn thăng, lại trải qua Cửu Lôi hàng lâm.”
“Chín đạo lôi đình từ giữa thương khung không ngừng giáng xuống, các ngươi nói xem, phải là chân nguyên cảnh như thế nào mới có thể dẫn động lôi kiếp như thế này?”
Lời này vừa ra, đám người liền bừng tỉnh đại ngộ: “Thiên Đạo Chân Nguyên!”
“Không sai!” trung niên gật gật đầu, “Nếu như ta không có lầm mà nói, người nam tử này chính là bước lên tử đạo đó, có lẽ chính vì điều này mà hắn mới có khả năng vượt cấp chiến Bán Thần như vậy đi.”
Nói tới đây, có người nhìn qua Mộ Dung Thiên cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc!
Một thiên kiêu như vậy, lại chọn bước lên tử đạo, đây là phải có quyết tâm tới cỡ nào mới có thể lựa chọn như vậy a?
Kỳ thực nói là tử đạo, bởi vì con đường này không giống với tất cả những con đường khác.
Có người nói, mỗi vượt qua một tiểu cảnh giới đều sẽ có một tiểu thiên kiếp rơi xuống, và mỗi vượt qua một đại cảnh giới, đều sẽ có một đại thiên kiếp rơi xuống.
Đương nhiên cũng có một loại trường hợp khác hẳn với thuyết pháp ở trên, chính là mỗi một khoảng thời gian nhất định, đều sẽ có thiên kiếp rơi xuống.
Nhưng dù là như thế nào đi chăng nữa, con đường này càng bước đi về phía sau thì càng thêm gian nan trắc trở, chỉ cần có một chút dừng lại liền sẽ thân tử đạo tiêu.
Đây cũng không phải một tu sĩ bình thường có thể làm ra quyết định cho được.
Ai cũng muốn mạnh, nhưng ai cũng không muốn chết.
Nghịch lý này sinh ra cho nên hầu hết tất cả tu sĩ đều lấy ổn thỏa làm chủ, rất ít người lựa chọn con đường như thế này để bước lên.
Trong lúc một đám Bán Thần đang nghị luận sôi nổi thời điểm, tại bạch quang bên trong lại có thêm một cái thân ảnh bằng da bằng thịt bước ra, nhìn thấy thân ảnh này hiện ra trong nháy mắt, hầu như mọi ánh nhìn đều hướng về bên kia quăng tới.
Nói là vạn chúng chú mục cũng không kém bao nhiêu.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy người tới cũng không khỏi giương lên một vệt nụ cười, quả nhiên không ngoài dự đoán, Nhất Minh quả thật là có thể bước lên thượng tầng trên đây.
Giờ khắc này nhìn lại, bạch y trên thân của hắn nhiễm đầy vết máu, quần áo tơi tả, thậm chí thần sắc cũng trở nên trắng bệch không còn huyết sắc, chỉ cần nhìn vào liền biết đây là tiêu hao quá độ gây nên.
Một đám Bán Thần lại lần nữa nghị luận sôi nổi, không thể nghi ngờ là việc Nhất Minh xuất hiện ở thượng tầng bên trên đã gây nên trùng kích cực kỳ to lớn.
Độc Lãng nắm chặt nắm tay, thần sắc bỗng dưng trở nên âm trầm đến đáng sợ, trong mắt càng là có hàn mang lóe lên, hiển nhiên là hắn lại một lần nữa bị Nhất Minh đánh bại.
Lần đầu chính là lúc hai người chỉ là một võ giả, lần thứ hai chính là tại thời điểm này, Nhất Minh lại một lần nữa vượt qua hắn.
Lam Nhược Vũ nhàn nhạt liếc qua Độc Lãng chỉ im lặng không nói.
Chúc Tình vừa mừng lại vừa cảm nhận được một loại cảm giác khó tả, tựa hồ như nàng mất đi thứ gì, lại tựa hồ như muốn nắm lấy thứ gì nhưng bản thân lại không cách nào với tới.
Loại tâm tình này nàng cũng không cách nào nói ra, chỉ có thể âm thầm cất sâu trong lòng, mang nó cất giữ ở một nơi tối tăm mà không ai biết đến.
Nàng hy vọng có một ngày, cũng có bông hoa có thể tại trong màn đêm tối tăm mà dần dần nở ra, hướng về dương quang tỏa ra hương thơm ngào ngạt và vui mừng hớn hở.
Cho dù không cách nào chạm đến dương quang ở nơi xa kia, nhưng có thể được nhìn thấy dương quang tỏa ra ánh sáng, nàng cảm thấy chỉ bấy nhiêu đó cũng là đủ rồi.
Giờ khắc này ánh mắt của nàng, tựa hồ như dần dần cải biến.
Nhất Minh đối với những ánh mắt dò xét chính mình cũng không có bao nhiêu để tâm, sau khi bước ra khỏi bạch quang về sau, hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng liền nhìn thấy Mộ Dung Thiên cũng đã bước lên thượng tầng trên đây.
Hai người cũng không có nói cái gì, chỉ là lẳng lặng tìm một nơi xếp bằng ngồi xuống đả tọa một chút.
Không qua bao lâu, dưới sự chứng kiến của hầu hết tất cả mọi người, bảy mươi cái thân ảnh đều đã toàn bộ xuất hiện ở thượng tầng bên trên đồng thời, cũng phân làm hai phe cánh rất là rõ ràng.
Giờ khắc này ai ai cũng đều minh bạch, trận chiến thực sự mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Hư Không Đoạt Đạo từ sớm tới giờ chỉ là khúc dạo đầu nhằm chọn ra bảy mươi vị Bán Thần có chiến lực mạnh nhất để bước vào một trận tranh đoạt thực sự.
Song phương Nhân Linh hai tộc chia thành hai bên rất là rõ ràng, dựa vào nhân số nhìn lại, rõ ràng là Linh tộc bên kia chiếm số lượng nhiều hơn một chút, điều này khiến rất nhiều cường giả của Nhân tộc cảm giác áp lực thật lớn.
Linh tộc chiếm số lượng đông hơn, đồng nghĩa với trận tranh đoạt kế tiếp bọn hắn có khả năng giành được nhiều thiên địa linh cơ hơn, cho dù chỉ là nhiều hơn một cái danh ngạch, cũng đồng nghĩa với việc Nhân tộc bên này thua thiệt hai vị tân tấn Thần cảnh.
Hai vị tân tấn Thần cảnh mặc dù nhìn thấy không nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, phần lớn tài nguyên trên giới vực dần dần sẽ bị Linh tộc từng bước xâm chiếm.
Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có biến hóa gì, nhưng hiệu ứng cánh bướm sẽ không ngừng lại ở đó, dù chỉ là một sự tình nhỏ cũng có khả năng biến thành một chuyện đại sự vô pháp vãn hồi.
Điều này, hầu như những Bán Thần ở nơi đây điều minh bạch trong lòng, cho nên thần sắc của bọn hắn mới âm trầm như nước, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhất Minh cùng Mộ Dung Thiên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, mặc cho Linh tộc bên kia cười nói vui vẻ, thậm chí có Linh tộc còn hướng về hai người bọn hắn khiêu khích vài câu, nhưng cũng chẳng có mảy may tác dụng.
Nhân tộc bên này cũng có tu sĩ cực kỳ nóng tính, bản thân cũng nhịn không được mà đứng ra cùng với tên Linh tộc kia giao phong miệng lưỡi, trong lúc nhất thời cũng bất phân thắng bại.
Bầu không khí trầm mặc bỗng dưng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Có thể ngay lúc nước bọt của đám người phun tung tóe thời điểm, tại giữa hư không bên trên, lại có thanh âm tựa như hồng chuông truyền ra, tiếp theo đó là từng đóa từng đóa kim liên tại giữa hư không rơi xuống.
Một màn này, bọn hắn quả thật rất là quen thuộc.
Thế là hai bên tạm dừng giao phong trong chốc lát, bảy mươi đóa kim liên lần lượt rơi vào trên thân của bảy mươi đạo thân ảnh, Nhất Minh cũng không có chần chờ mà nhanh chóng mang cỗ lực lượng này luyện hóa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]