Thân thể Nhất Minh đang nằm bất động bỗng dưng hai mắt chậm rãi mở ra, đao hồn lần nữa kích phát, biến cố đột ngột phát sinh khiến cho những u linh nhỏ yếu này nhao nhao gào to, thanh âm thê lương thảm thiết liên tiếp truyền ra, tiếp theo là tan biến không thấy.
Một phần là nhận ra được đại khủng bố liền quay đầu chạy trốn, một phần là không kịp làm ra phản ứng liền bị viêm long ở quanh thân thiêu đốt không còn một mảnh.
“A! Tên nhóc ngươi tỉnh rồi!” Tiểu Linh hóa thành nhân hình nhỏ bé phiêu phù trước mặt của hắn, cái biểu lộ kia, trông vừa vui mừng vừa lo lắng, vừa hồ nghi vừa cảnh giác.
Nhất Minh nhìn nàng cười cười gật gật đầu: “Vừa rồi có một chút vấn đề nhỏ, ta cũng đã giải quyết xong, cô đừng lo lắng.”
Tiểu Linh nghe hắn nói như vậy cũng không quá tin tưởng, vẻ mặt nghi ngờ nổi lên càng lúc càng đậm: “Tên nhóc ngươi không phải đã bị đoạt xá rồi chứ?”
Cũng không trách nàng có suy nghĩ như vậy, vừa rồi ngay lúc hắn đột ngột bất tỉnh, Tiểu Linh liền đã hiện ra hộ pháp cho hắn, nhưng bằng với tu vi của nàng bây giờ, muốn thôi động hồn lực ngăn chặn đám u linh xông vào thức hải của Nhất Minh cũng là không có khả năng.
Bởi vì nàng vốn dĩ chỉ là một khí linh nho nhỏ mà thôi, đối phó với chân nguyên cảnh thì còn được, muốn thôi thúc hồn lực thì nàng cần phải mang thực lực của bản thân tiến thêm một bước mới được.
Nhất Minh nhìn thấy nàng nghi ngờ như vậy, cũng chỉ cười to một trận, không nói gì.
Đến thời khắc này hắn mới chậm rãi đứng lên, tay nắm trường thương, ánh mắt hướng về một cái phương hướng trong bóng đêm vô tận nhìn qua.
Hắn cảm giác được, theo chính mình mang u linh diệt sát, chính mình liền có thể cảm ứng ra được nên đi về phương hướng nào, thế là huyết hà thoải mái phun trào, hóa thành huyết vũ vỗ cánh một cái, thân hình liền hướng về sâu bên trong màn đêm phóng đi.
Tiểu Linh nhìn thấy hắn không trả lời, thần sắc cũng trầm ngâm không nói, bản thân liền bay lên đầu vai của hắn ngồi xuống, cẩn thận cẩn thận quan sát.
Thân hình của hắn, tựa như ngọn đăng chiếu rọi bát phương.
Mỗi nơi đi qua, u linh yếu kém đều nhao nhao chạy trốn, thanh âm gào thét liên tục vang lên, phảng phất như gặp được một loại kinh khủng nào đó, không dám tới gần.
Có thể sự tình cũng không giống với suy nghĩ của hắn, bản thân tại trong màn đêm tán ra sinh cơ phi thường nồng đậm, đoạn đường này đi qua cũng hấp dẫn không ít u linh tham lam tới gần.
Bọn chúng tại trong màn đêm thoải mái di động, mặc dù không cách nào có thể tiếp cận bản thân, nhưng có thể từ xa phát khởi công kích, hơn nữa số lượng còn không hợp thói thường, có thể thấy được thực lực của những u linh này so với trước đó hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Bất quá, bọn nó mặc dù có mạnh hơn một chút, nhưng cũng không thể so với con u linh từng cùng với chính mình chiến đấu, tu vi của đám u linh này cũng chỉ có thể so với chân nguyên cảnh mà thôi.
Thế là tâm thần Nhất Minh khẽ động, một cái con mắt tựa như ám ảnh hiển hóa ngay tại bên cạnh, hắn liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy con mắt đang nhìn lấy chính mình chớp động vài cái, tán ra tâm tình kích động cùng lấy lòng.
Tiểu Linh cũng thuận theo ánh mắt của Nhất Minh nhìn lại, nếu không phải tên nhóc này làm ra cử động khác thường, e rằng nàng cũng không hay biết là có một con mắt lơ lửng ở ngay bên cạnh.
Nàng bất ngờ thốt lên, ngay sau đó liền cảm giác được con mắt này cũng đối với mình truyền ra tâm tình lấy lòng, khiến nàng nghi hoặc không thôi.
“Nhóc con, đây là cái gì?” cảm nhận được con mắt tựa như ám ảnh này đối với chính mình cũng không có sinh ra ác ý, Tiểu Linh liền hướng về Nhất Minh dò hỏi.
“Ta cũng không biết.” Nhất Minh lắc lắc đầu, “Nhưng cô có thể yên tâm, nó sẽ không đối với chúng ta như thế nào, nếu như nó có ý nghĩ gì bất thường, ta liền sẽ không khách khí mà mang nó diệt sát.”
Nói tới đây, ánh mắt của Nhất Minh nhìn qua con mắt bao hàm băng lãnh, phảng phất như nói cho nó biết hắn không phải đang nói giỡn, con mắt cũng nhận ra được kinh khủng hướng về phía nó lao tới, thế là nó chớp động mấy lần, biểu thị nó rất là ngoan.
Tiểu Linh nhìn lấy một người một mắt đối mặt nhìn nhau, tình huống này bỗng dưng trở nên có chút quỷ dị, nàng có thể cảm thụ ra được sát cơ nồng nặc từ trên thân của Nhất Minh truyền ra, truyền đến chỗ của con mắt nơi đó.
“Xem ra, cái con mắt này cũng không phải là vật gì tốt a.” Tiểu Linh thì thào nói nhỏ.
Con mắt nghe được nàng nói lời này cũng không khỏi trở nên lúng túng, nó còn vừa định truyền ra tâm tình gì thì bị Nhất Minh lập tức khoác tay chặn lại, thanh âm nhàn nhạt truyền ra.
“Ăn cơm!”
Nghe được lời này, con mắt vui mừng quá đỗi, nó lần nữa đối với Nhất Minh chớp động mấy lần về sau, bản thân liền hướng về từng con u linh tán ra một loại lực lượng cực kỳ quỷ dị.
Mà loại lực lượng này, tựa hồ so với trước đó còn mạnh hơn mấy lần.
Tiểu Linh cảm giác được một cỗ bất an từ trong con mắt truyền ra, khẽ hô một tiếng, ngay lập tức liền hướng vào người của Nhất Minh áp sát lại gần, chỉ dám hé ra một con mắt nhìn về phía trước.
Nhất Minh như có điều suy nghĩ, ánh mắt tại xung quanh lần lượt đảo qua, hắn cũng không nhận thấy thực lực của con mắt này tăng lên bao nhiêu, vậy mà lực lượng tán ra lại so với trước kia mạnh hơn không ít, nếu không phải do bản thân của nó, vậy cũng chỉ có thể quy công cho hoàn cảnh ở nơi đây.
Con mắt tại trong bóng đêm phảng phất như sói vào bầy dê, mỗi lần mà nó đối với u linh chớp mắt, tựa hồ như có một tấm màn lớn mang u linh bao trùm vào bên trong, tiếp theo là hung hăng thu lưới.
Nhất Minh hắn có thể rõ ràng nhìn thấy được, theo con mắt mang lực lượng kéo trở về, những u linh kia bỗng dưng cứng ngắc tại chỗ, mặc dù không chết, nhưng loại trạng thái này tựa hồ như đã lâm vào ngốc trệ.
Hắn cũng không biết đây là như thế nào, nhưng cũng không ngại hắn nâng thương quét ngang một vòng, một mảng u linh cứ thế mà hóa thành từng sợi hồn lực hướng vào trong người của hắn lao đi.
Cảm giác được hồn hải có chút dị động, Nhất Minh hắn cảm thấy phi thường vui vẻ.
Con mắt ở bên cạnh đồng dạng cũng truyền ra tâm tình cực kỳ thỏa mãn, nhưng nó cũng không dám làm ảnh hưởng đến tâm thần của Nhất Minh, nó biết bản thân mình cần phải cố gắng kiểm soát điều này, cũng không thể tùy ý như trước.
Một đường tiến lên, Nhất Minh hắn cũng không biết chính mình đã bay được bao xa, xung quanh đều là đen kịt một màu, hắn cũng vô pháp nhận ra được chính mình đang ở nơi nào, những hẳn là đã tiến sâu vào bên trong, cho nên mới có nhiều u linh chân nguyên cảnh du đãng như vậy.
Đoạn đường này đi qua, một người một mắt cùng một khí linh ung dung tự tại, hầu như những u linh tiếp cận bọn hắn đều là ở vào giai đoạn chân nguyên cảnh, đối với những u linh này, chỉ bằng một mình con mắt liền có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Con mắt liên tục truyền ra kích động cùng vui sướng, nó chưa bao giờ được ăn ngon và ăn no như thế này, đối với Nhất Minh mặc dù có chút e dè và sợ hãi, nhưng nó đối với Tiểu Linh thì hiện ra ý tứ lấy lòng hiện rõ ra mặt.
Nhất Minh trầm mặc.
Dần dần, hắn cũng không còn thấy bất kỳ con u linh nào hiện ra, phảng phất như bọn nó đã ý thức được vấn đề, cũng không tiếp tục tìm Nhất Minh phiền phức.
Thời gian rảnh rỗi, Nhất Minh còn nghe được Tiểu Linh không ngừng đối với con mắt hỏi này hỏi kia, nhưng con mắt nó chỉ có thể truyền ra tâm tình của bản thân, cũng không cách nào trả lời câu hỏi của nàng, thế là Tiểu Linh thay một cái phương pháp.
“Nếu như ta nói đúng, ngươi liền truyền ra cái tâm tình như thế này…”
“Đúng đúng đúng, chính là cái tâm tình này, ngươi minh bạch sao?”
Con mắt: “...”
“Ta hỏi ngươi, lực lượng mà ngươi tán ra có phải hay không là nhằm vào thần hồn?”
Tiểu Linh một mặt chờ mong con mắt đáp lại, thế nhưng là đáp lại nàng chính là một loại tâm tình hoàn toàn không hiểu, nó cũng không biết cái gì là thần hồn.
Bản thân nó mặc dù có một chút linh trí, nhưng đa phần đều là hành động theo cảm xúc, đói thì ăn, no thì ngủ, gặp nguy cơ thì làm ra phản kháng, phản kháng không lại thì chỉ có thể cầu xin.
Có thể nói, nó có linh trí nhưng không cao, cũng vô pháp hiểu được nàng đang nói về cái gì.
Tiểu Linh trầm mặc, cuối cùng nàng cũng đành phải từ bỏ, không còn cùng nó đối thoại, nàng cảm giác chính mình cùng nó câu thông quả thật là đánh giá cao trí thông minh của nó, e rằng còn phải chờ đợi thêm một đoạn thời gian, đợi nó trưởng thành hơn một chút có lẽ liền sẽ biết thêm được chút gì.
Thế là đoạn đường tiếp theo cũng không có quá nhiều cản trở, Nhất Minh một đường bay tới vị trí mà hắn nhận được chỉ điểm từ nơi sâu xa.
Có thể hắn còn chưa bay đến cái vị trí kia, ánh mắt lập tức hướng về một cái phương hướng nhìn qua, ở nơi xa xa, hắn cảm giác ra được hai cỗ lực lượng đang thoải mái phun trào, xem ra là có tu sĩ đang lẫn nhau chém giết.
Tiểu Linh kích động hô lên, nàng muốn hắn chạy qua bên kia nhìn xem một chút, nhưng Nhất Minh cũng không có chiều theo ý nàng, hắn cần phải nhanh chóng tìm đến môn hộ bước lên thượng tầng mới được.
Không qua bao lâu, thân hình Nhất Minh tựa như một ngọn hỏa đăng từ phương xa cấp tốc bay đến, ngay khi hắn tiếp cận đến gần, hắn liền cảm giác ra được có khá nhiều đạo ánh mắt hướng về phía chính mình nhìn qua, điều này khiến thân hình của hắn cấp tốc dừng lại, ngóng nhìn phía trước.
Nơi này bao hàm quỷ dị cùng âm lãnh không ngừng xen kẽ, trước mắt có từng điểm lục quang không ngừng ẩn hiện, cảm giác giam cầm, tự nhiên mà tạo thành một loại kiềm chế nặng nề, cho người ta một loại cảm giác thần bí cùng sợ hãi.
Càng là có khí tức lạnh lẽo từ bên dưới truyền đến, mang theo tanh hôi cùng hư thối, tựa như có vô số đồ vật không tốt lành tại bốn phía trôi qua, va chạm tại trên da lông, bản năng sẽ không tự chủ mà khiến cho lông tơ bỗng dưng dựng đứng, da đầu càng là tê rần cả lên.
Cho đến khi chốc lát trôi qua, hắn mới có thể nhìn rõ ràng những điểm lục quang ở tại phía trước kia, ẩn trong bóng đen nơi đó, chính là một tòa thành trì vô cùng rách nát cùng đen kịt.
Nếu không phải từng điểm lục quang này tán ra một chút ánh sáng mơ hồ, e rằng hắn cần phải đến gần mới có thể nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]