Chương trước
Chương sau
Chương 552: Liên tục trấn áp

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Con mắt run rẩy, nhìn thấy Nhất Minh lần nữa đối với nó lộ ra sát cơ, mà lần này sát cơ so với lần trước còn nồng nặc hơn rất nhiều, vốn dĩ nó đối với những loại cảm xúc này thèm nhỏ dãi, muốn đi cắn nuốt, nhưng bởi vì Viêm Long luôn đối với nó nhìn chằm chằm, trên thân còn tán ra uy thế vô cùng kinh khủng, khiến nó không thể không truyền ra cảm giác sợ hãi!

Nó chớp động mấy lần, ác ý hoàn toàn biến mất không thấy, mặc dù con ngươi vẫn hiện lên từng vệt hồng mang, phảng phất như kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, nhưng cũng không dám lộ ra hung uy, mà lộ ra một loại cảm xúc lấy lòng cùng run rẩy.

Từ bên ngoài nhìn vào, Nhất Minh cũng vô pháp liên tưởng đến việc con mắt này thật sự sợ hãi, trong mắt của hắn, con mắt này vừa rồi còn đâm lưng chính mình, nó không chết ai chết?

Giờ phút này hắn cũng không lo đến thân thể ở bên ngoài như thế nào, nếu không mang cái tai họa ngầm này diệt trừ, chính mình liền không cách nào yên ổn.

Cho nên, nó nhất định phải chết.

Thần sắc của Nhất Minh lộ ra phi thường băng lãnh, cũng không có để ý tới tâm tình của con mắt này rốt cuộc truyền ra cái gì, bàn tay của hắn lập tức vung lên, viêm long ngửa mặt lên trời hung hăng gào thét, con mắt nơi đó càng lộ ra tâm tình kinh khủng đến cực điểm.

Thế là theo viêm long lần nữa hướng về phía nó lao đi, long thân tán ra hỏa diễm khiếp người tựa hồ muốn mang nó đốt thành tro bụi, con mắt nhìn thấy cảnh này liền theo ý thức muốn tiến hành chạy trốn, nhưng cố gắng của nó cũng chỉ là phí công.

Theo Viêm Long bắt đầu khóa chặt, hỏa diễm đốt cháy khiến tâm tình của nó càng thêm khủng hoảng, con mắt không ngừng chớp động như muốn truyền ra thứ gì, nhưng bởi vì trải qua rất nhiều lần trấn áp về sau, nhan sắc của nó so với ban đầu đã trở nên phi thường ảm đạm.

Ba mắt nhìn nhau, tại dưới ánh mắt lạnh lùng của Nhất Minh nhìn chằm chằm vào nó, cả người của nó run rẩy càng thêm kịch liệt hơn.

Nó hướng về Nhất Minh chớp động mấy lần, quanh thân bỗng dưng có từng đoàn hắc khí tràn ra, khí tức quỷ dị tại trong cơ thể nó tựa hồ muốn lan tràn ra ngoài, có thể Viêm Long cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, lập tức rống to một tiếng, lực lượng trấn áp ầm vang rơi xuống.

Hỏa diễm thiêu đốt, cự lực siết chặt, từng đoàn lân phiến không ngừng nhúc nhích tán ra long uy phi thường khủng bố mang cỗ khí tức nguy hiểm kia sinh sinh dập tắt.

Mười lần, năm mươi lần, một trăm lần, một trăm năm mươi lần…

Tại trong đau đớn liên tục truyền tới, tại trong tâm tình kêu thảm không ngừng vang lên, Nhất Minh dứt khoát không giữ lại chút gì, bàn tay bỗng dưng nâng lên cao cao, chỉ bằng một ý niệm trong đầu nổi lên, đã làm cho phong khởi vân dũng, lôi đình nổ tung.

Một thanh thông thiên cự đao theo bàn tay nâng lên mà bỗng dưng hiển hóa ra ngoài, lại giống như cự long từ cửu thiên hàng lâm, tại bên trong tâm thần nhấc lên hình tượng diệt thế, thanh âm hắn, nhàn nhạt truyền khắp bát phương.

“Viêm Long, Vô Song!”

Tại trong tâm tình kinh khủng đến cực điểm, tại trong khoảnh khắc bàn tay Nhất Minh hạ xuống trong nháy mắt, thông thiên cự đao không chút lưu tình cấp tốc rơi xuống, hắn không có một chút do dự nào, ánh mắt quan sát toàn bộ thức hải của chính mình, cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào muốn dừng lại một đao này.

Một đao này rơi xuống, e rằng tâm thần của hắn sẽ bị tổn thương phi thường nghiêm trọng, nhưng thần sắc của hắn vẫn không có một chút ba động nào, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm con mắt đang bị khóa chặt ở bên dưới.

Oanh một tiếng, toàn bộ thức hải đều sôi trào cả lên, sóng lớn cuồn cuộn, khiến hồn thể của hắn nhịn không được phun ra máu tươi, khí tức ảm đạm đến cực điểm.

Hắn nhìn một đao này quyết tuyệt rơi xuống, thức hải truyền đến đau đớn phi thường kinh khủng, khiến sắc mặt của hắn không khỏi vặn vẹo, hai mắt tràn đầy tơ máu.

Có thể mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đây, chờ đợi hồi lâu qua đi, Nhất Minh không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng bình phục lại tâm tình của bản thân, nhàn nhạt truyền ra thoại ngữ.

“Cút ra đây!”

Thanh âm vừa ra truyền khắp bốn phương tám hướng, thế nhưng cũng không có bất kỳ cái gì đáp lại, nhìn thấy cảnh này, bàn tay Nhất Minh lần nữa vung lên, viêm long lần nữa hoành xuất thương khung, thẳng tiến về một cái phương hướng lần nữa trấn áp.

Hắn nhìn về trong một cái góc tối ở nơi xa, thê lương ảm đạm, hình thái đều muốn trở nên mơ hồ không rõ, thậm chí khí tức cũng trở nên suy yếu rất nhiều, tựa hồ như muốn tử vong tan biến.

Ngay cả hành động chớp mắt cũng vô pháp làm được, lần nữa bị Viêm Long gắt gao trấn áp.

Có thể uy lực của viêm long đồng dạng cũng suy yếu trầm trọng, Nhất Minh hắn có thể cảm giác ra được, cái con mắt này hoàn toàn cùng với chính mình dính chung một chỗ, một khi muốn mang nó diệt sát, vậy thì ngay cả tâm thần của chính mình cũng phải trọng thương.

Nhẹ thì vẫn còn có thể khôi phục trở lại, còn nặng vậy thì trở thành một người ngơ ngơ ngác ngác, thần trí không rõ.

Đại giới này, quả thật là quá lớn.

Bất quá, hắn cũng không muốn có một cái tai họa tại trong đầu mình muốn làm gì thì làm, cho dù không thể giết nó, vậy thì cũng nên để nó biết được, ai mới là chủ nhân.

Hồn thể lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, Nhất Minh có thể nhìn thấy được hồn hải bên dưới đang sụt giảm một cách nghiêm trọng, thậm chí có thể nhìn thấy đáy hồ lộ ra, nhưng hắn cũng không thèm để ý tới, bàn tay hung hăng nắm chặt, viêm long lần nữa tán ra uy lực kinh khủng tiếp tục trấn áp.

Ba trăm lần, bốn trăm lần, năm trăm lần, sáu trăm lần,... vẫn chưa có dừng lại.

Nhất Minh đối với con mắt nằm im bất động, bản thân tựa hồ cũng nhớ tới lần đầu tiên nghe được cái thanh âm mơ hồ kia, đó là trong lần hắn tại Độc Lâm thôn phệ huyết dịch của Linh tộc.

Lần đó hắn đã âm thầm cảm giác ra được, chính mình đã hoàn toàn cải biến từ lúc nào không hay, nhưng hắn vô pháp chấp nhận chuyện này.

Hắn đã âm thầm thề rằng, nếu có một ngày hắn không còn là hắn, vậy thì hắn tiếp tục sống cũng không còn ý nghĩa, phụ mẫu nhìn thấy hắn biến thành khôi lỗi, hẳn là cũng không có vui vẻ gì.

Mà càng về sau, thanh âm mơ hồ kia theo mỗi lần hấp thu đại lượng huyết dịch mà xuất hiện càng lúc càng nhiều, thẳng tới lần này nó hoàn toàn bộc lộ đi ra, nhưng tất cả cũng đã không còn cách nào cứu vãn.

Con mắt này, cuối cùng cũng đã trở thành một phần trong thức hải của hắn, ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, nhưng đây vốn dĩ là điều không có khả năng, hắn tuyệt không cho phép nó điều khiển chính mình.

Hắn không biết con mắt này rốt cuộc là vì cái gì mà sinh ra, nếu nói là vì bản thân hấp thu huyết dịch mà sinh ra, vậy thì cũng quá bất hợp lý.

Huyết dịch không có khả năng khiến cho tâm thần của chính mình sinh ra con mắt này, huyết dịch chỉ có khả năng tăng lên khí huyết và nhục thân mà thôi, đối với tâm thần hoàn toàn không hề có bất kỳ liên quan nào.

Nếu có, vậy cũng chỉ có thể hướng về một cái phương hướng khác để giải thích, đó chính là nó đã nằm sẵn tại trong tâm thần của chính mình, hấp thu huyết dịch của người khác, đồng dạng cũng hấp thu tâm tình tiêu cực của người đó vào bên trong.

Mà con mắt này giống như một cái hạt giống, cần những loại tâm tình và cảm xúc này tiến hành uẩn dưỡng, thẳng tới lần đầu tiên được bản thân “tẩm bổ” cho nó, nó mới kích động mà truyền ra tín hiệu cho chính mình.

Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ như loại thuyết pháp này hoàn toàn không sai, nếu là như vậy, sự tình mà chính mình cảm giác ra được sát cơ nhằm vào, cũng là do con mắt này cảnh báo.

Nó tựa hồ có thể cảm ứng ra được tâm tình tiêu cực của hầu hết những người xung quanh, chỉ cần người khác đối với nó truyền ra tâm tình tiêu cực, nó liền có thể phát giác ra ngay lập tức đồng thời, cũng cảnh báo cho chính mình đề phòng.

Bởi vì, nó còn chưa có muốn chết!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Nhất Minh mà thôi, không được chứng thực, hắn cũng vô pháp xác định là đúng hay sai.

Giờ khắc này con mắt nơi đó đều đã ảm đạm vô quang, mắt thấy là chuẩn bị lần nữa tan biến thì bỗng dưng một đoàn bóng đen từ nơi xa bắt đầu xuất hiện.

Nhìn thấy đoàn bóng đen bắt đầu từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, Nhất Minh bỗng dưng nhíu mày, hắn không rõ đây là có chuyện gì xảy ra.

Đây vốn dĩ chính là thức hải của hắn, mọi biến hóa ở nơi đây hắn đều có thể cảm ứng ra được.

Mắt thấy bóng đen từ phương xa bắt đầu bao phủ toàn bộ thức hải vào bên trong, hồn thể của hắn bỗng dưng tê rần cả lên, ánh mắt lần nữa nhìn về con mắt ở bên dưới, rõ ràng là có thể cảm ứng ra được con mắt này đang phát ra cảnh báo phi thường kịch liệt.

Nhất Minh trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tại trong từng đoàn bóng đen từ nơi xa đảo qua, rốt cuộc hắn cũng không cách nào hạ tử thủ, thế là theo bàn tay vung lên, viêm long cũng không còn đối với con mắt tiến hành trấn áp.

Mắt thấy từng đoàn bóng đen hướng về phía trung tâm thức hải tụ đến, đến bây giờ Nhất Minh hắn rốt cuộc mới chú ý đến một điều, tại giữa trung tâm của thức hải kia, có một giọt nước nhỏ lăng không lơ lửng, nếu không phải hồn hải cạn kiệt, hắn cũng vô pháp nhận ra giọt nước này tồn tại ở nơi đây.

Ánh mắt của hắn không khỏi co rút lại, trong đầu bỗng dưng hiện lên một cái tên gọi, mà cái tên gọi này, chính mình vẫn luôn gọi nó trong suốt bấy lâu nay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.