Chương trước
Chương sau
Chương 550: Bóng đêm cùng quỷ dị

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Bên trong hư không, một mảnh thất thải hào quang vốn dĩ kéo dài, giờ khắc này bỗng dưng dần dần tan biến đi một đoạn, thình lình chính là ở hạ tầng bên dưới.

Những tu sĩ không có khả năng bước vào trung tầng, tất cả đều được di chuyển sang một bên khác của hư không, ngước nhìn quan sát.

Nhìn hư không đang diễn ra thay đổi, thất thải hào quang vẫn không hề tan đi.

Vốn dĩ những người này có thể tại bên trong thất thải hào quang thoải mái xuyên qua xuyên lại, nhưng bây giờ không giống, một đoạn thất thải hào quang trở nên rút ngắn khiến bọn hắn bị bỏ rơi ra bên ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn về thất thải hào quang đang biến đổi ở giữa hư không.

Trong từng đạo hào quang kia, đều đang tỏa ra từng cỗ năng lượng cực kỳ cuồng bạo, nếu không phải có bạch ngọc bình đài che chở, e rằng dưới từng cỗ uy áp kinh khủng này, ngay cả Bán Thần như bọn hắn cũng không cách nào có thể chịu nổi.

Trên đó tràn ngập hỗn loạn cùng kinh khủng.

Nhất Minh có thể thấy được, tại đạo hồng sắc hào quang kia, có hỏa diễm bùng lên dữ dội, phảng phất như đốt cả không gian, theo thời gian trôi qua mà xuất hiện từng cái thân ảnh.

Những thân ảnh này trông giống như một loại hung thú, cả cơ thể đều bốc lên hỏa diễm, hai mắt rực cháy ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, khiến cho hỏa diễm ở bên trong cũng phải xao động dữ dội.

Mặc dù hắn không nghe được cái gì, nhưng nhìn những biến động ở chung quanh, cũng có thể nhìn ra được hung thú này rất không bình thường.

Còn chưa dừng lại ở đó, từng đầu hung thú tương tự như vậy dần dần hiện ra ở khắp mọi nơi, theo một đạo hồng sắc hào quang từ dưới lên cao mà bắt đầu di động, số lượng lít nha lít nhít phi thường khủng bố.

Có thể thấy được muốn vượt qua đám hỏa linh thú này bước lên thượng tầng, e rằng sẽ là một trận thử thách phi thường to lớn, còn chưa tính tới chuyện những tu sĩ khác sẽ gặp nhau, giao chiến là điều không thể tránh khỏi.

Hư không vặn vẹo liên tục, không chỉ riêng gì một hồng sắc hào quang kia, mà toàn bộ thất đạo hào quang đều phát sinh biến hóa tương tự như vậy.

Nhất Minh lần lượt quét mắt nhìn qua tất cả những đạo hào quang này, ánh mắt không tự chủ nhìn về một màu hắc sắc kia, tất cả đều tối om như mực.

Tại những hào quang khác đua nhau tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thì hắc sắc hào quang phảng phất một đạo vết rách phân tách đi ra, càng thêm thâm thúy, mà tỉ mỉ nhìn xem liền có thể phát hiện, những sinh linh tại trong thất đạo hào quang cũng không phải tự nhiên tạo thành.

Bằng chứng chính là từng đầu hung thú tại trong hồng sắc hào quang kia, Nhất Minh đã nhìn thấy đám hỏa linh thú này tại trong một quyển thư tịch của Quang Minh Điện, đây đích xác chính là loại hung thú có mặt tại trong địa vực của Hỏa Linh tộc không sai.

Nếu như hắn không có đoán sai mà nói, những sinh linh tại trong những hào quang khác đồng dạng cũng là như vậy, đồng dạng cũng có mặt tại trên Thiên Long giới, chẳng qua là hắn chưa từng được tận mắt chứng kiến mà thôi.

Sở dĩ Nhất Minh bị đạo hắc sắc hào quang kia hấp dẫn, là bởi vì nơi đó khiến cho hắn có một loại cảm giác rất là không đúng, chỉ cần nhìn nhiều một chút, tựa hồ sẽ làm cho tâm thần của hắn dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, bị câu lên tâm tình thèm khát muốn xông vào bên trong, rất là quỷ dị.

Phảng phất cái này chính là một loại bản năng của sinh mệnh đồng dạng.

Không chỉ riêng gì mỗi một mình Nhất Minh có loại cảm giác này, giờ khắc này tại bên trên bạch ngọc bình đài, hầu như tất cả tu sĩ, đều là như vậy.

Trong lòng của mỗi một người đều nhấc lên gợn sóng phi thường to lớn, có một loại cảm giác đại nạn lâm đầu bỗng dưng hiện lên, bất quá, cũng có người từ trong một đạo hào quang nào đó, ngửi được một loại hương vị hoàn toàn bất đồng.

Loại hương vị này, hoàn toàn không khác gì là một loại sinh mệnh bản năng, muốn hấp thu thôn phệ, phi thường rõ ràng.

Mà tại mỗi một lần hư không vặn vẹo chấn động, đều có thanh âm tựa như lôi đình truyền ra, quanh quẩn tứ phương.

Tại dưới loại thanh âm này, hư không nơi đây đều đản xuất ra từng tầng uy áp phi thường to lớn, tại thất thải hào quang bên trong, tán ra một loại sương mờ rất là mông lung, khiến cho nhiều tu sĩ muốn nhìn rõ tường tận mỗi một đạo lộ tuyến cũng là không có khả năng.

Thời gian, không biết đã trải qua bao lâu.

Dưới sự chứng kiến của tất cả tu sĩ ở nơi này, thất thải hào quang hoàn toàn trở nên mơ hồ không rõ, tạo thành bảy đạo lộ tuyến trực chỉ thượng tầng bên trên, không thể nghi ngờ là phải đưa thân vào một trong những đạo hào quang này để tiến lên thượng tầng, có thể thấy được thử thách lần này rất không đơn giản.

Bầu không khí, bỗng dưng trở nên im ắng đến cực điểm.

Ai cũng không biết được, rốt cuộc quy tắc tiếp theo sẽ như thế nào, chính mình có được lựa chọn con đường để tiến lên hay không, hay sẽ là một sự sắp xếp ngẫu nhiên.

Nhất Minh đồng dạng cũng là trầm mặc, hắn quan sát tất cả bảy đạo hào quang tạo thành một con đường dẫn lên phía trên.

Hồng sắc tán ra liệt hỏa khiếp người, lam sắc mang theo hàn khí kết thành từng điểm băng tinh, tử sắc lôi đình oanh tạc tứ phương, hắc sắc chỉ là một mảnh bóng đêm u tịch và quỷ dị.

Ngoài ra, còn có kim sắc, lục sắc và bạch sắc lẫn nhau xen kẽ, Nhất Minh cũng không biết bên trong kia chứa đựng chính là cái gì, bản thân vừa định quay sang Mộ Dung Thiên mở miệng dò hỏi thì bỗng dưng có một đạo tin tức từ nơi sâu xa truyền đến.

“Mộ Dung huynh định chọn nơi nào?” Nhất Minh minh bạch được quy tắc về sau, liền quay sang Mộ Dung Thiên dò hỏi.

Quy tắc ở trung tầng kỳ thực rất là đơn giản, mỗi một đạo hào quang chỉ có thể chứa đựng hai trăm người tiến vào, và mỗi một đạo hào quang chỉ có tối đa mười người có thể tiến vào thượng tầng bên trên.

Biết được những thông tin này, Nhất Minh cảm thấy đây chẳng qua chỉ là quy tắc cốt lõi mà thôi, bên trong hẳn là còn có một số quy tắc ngầm cần bản thân tự mình kiểm chứng.

Mộ Dung Thiên trầm ngâm chốc lát về sau, truyền ra thoại ngữ: “Tử sắc hào quang chứa đựng lôi đình rất là phù hợp với bản thân ta, ta cảm giác được ở bên trong đó ta có thể nhận được chỗ tốt nhiều hơn những nơi khác, còn Nhất Minh đệ thì sao?”

Nhất Minh nghe vậy cũng không có ngoài ý muốn, thế là hắn mỉm cười gật gật đầu: “Nếu vậy thì chúng ta sẽ phải tách ra tại đây, ta sẽ tiến vào hắc sắc hào quang kia, hẹn gặp lại huynh tại thượng tầng bên trên.”

Nhất Minh và Mộ Dung Thiên trải qua một phen cười nói về sau, bản thân liền tự mình hướng về từng đạo hào quang ở phía trên bay đi, những tu sĩ khác cũng không hề ngoại lệ, bản thân cũng trải qua một phen cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định tiến vào nơi nào.

Một nghìn bốn trăm đạo thân ảnh tại giữa hư không hóa thành từng đạo trường hồng phá không bay lên, phải nói là chen chúc và tấp nập đến cực điểm.

Có người bởi vì cân nhắc quá lâu dẫn đến việc không thể tiến vào lộ tuyến mà bản thân mong muốn, vậy cũng chỉ nắm lỗ mũi hướng về đạo hào quang khác bay đi.

Rất nhanh, bên trên bạch ngọc bình đài đã không còn một bóng người nào, những tu sĩ quan chiến ở bên ngoài cũng không còn cách nào là ngồi xếp bằng chờ đợi kết quả, bởi vì chỉ bằng nhãn lực của bọn hắn, cũng không cách nào có thể nhìn thấy tình hình chiến đấu ở bên trong.

Nhất Minh một đường hướng thẳng vào bên trong hắc sắc hào quang bay đi, ngay khi thân hình xông vào bên trong, toàn thân của Nhất Minh lập tức cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ âm lãnh đánh tới, rất là rợn người.

Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, nơi này hoàn toàn là một màu đen kịt, âm lãnh vờn quanh, còn mang theo một trận hắc khí tà ác không gì sánh được từ phương xa tán ra, ẩn ẩn bên trong, còn truyền ra từng tiếng thê lương gào thét, không giống tiếng người.

Những thanh âm gào thét bao hàm quỷ dị cùng kinh khủng, còn mang theo một loại đau đớn không gì sánh được truyền vào trong tai, ẩn chứa vô tận thống khổ cùng điên cuồng, sẽ khiến cho người nghe không tự chủ mà sinh ra sợ hãi dâng trào, vô pháp khống chế.

Một màn này, để sắc mặt của các tu sĩ vừa mới tiến vào nơi đây đều nhao nhao đại biến, càng là có số ít người tâm trí không kiên định, giờ phút này bị gắt gao chấn nhiếp, xuất hiện dao động, muốn rời khỏi nơi này.

Có thể sự tình còn chưa dừng lại ở đây, Nhất Minh hắn có thể nghe ra được từ một cái phương hướng ở nơi xa, đã xuất hiện chân nguyên ba động, hơn nữa loại ba động này càng là không hợp thói thường, phảng phất như tên tu sĩ kia đã mất đi lý trí mà rơi vào hoảng loạn, cuồng thúc lực lượng điên cuồng đánh ra.

Cảm nhận toàn bộ những thứ này, Nhất Minh hắn cũng cảm giác được bản thân không tự chủ mà sinh ra một loại sợ hãi, nhưng theo con mắt dần dần trở nên băng lãnh, loại cảm giác sợ hãi kia liền đã bị hắn gắt gao áp chế, viêm long quanh thân chậm rãi di động, toàn bộ quỷ dị muốn nhiễu loạn tâm thần của hắn, đều nhao nhao lui tán.

Đến bây giờ Nhất Minh mới có thể nhìn thấy được, loại cảm giác âm lãnh và quỷ dị kia rốt cuộc là đến từ nơi nào.

Viêm long tán ra hỏa diễm chiếu rọi hơn trăm trượng xung quanh, Nhất Minh nhàn nhạt đưa mắt nhìn về phía trước, vẫn là một mảnh đen kịt không nhìn thấy thứ gì, tựa như thâm uyên, ngay cả ánh sáng của viêm long cũng vô pháp chiếu sáng đến.

Có thể theo thân hình của hắn dần dần chìm xuống bên dưới, thẳng tới ánh sáng va chạm với đại địa trong nháy mắt, Nhất Minh mới có thể nhìn thấy được từng đoàn bóng đen tựa như cá trạch không ngừng len lỏi bắt đầu lui tán, khẽ nhíu mày.

Đám bóng đen này phảng phất như không phải là thực thể, bọn chúng có thể tùy ý tiềm hành tại tất cả mọi nơi, cho dù là đại địa bên dưới cũng có khí tức của bọn nó tán ra, bao hàm âm lãnh.

Bản thân ngược lại là yếu ớt vô cùng, hắn có thể nhìn ra được đám bóng đen này đang không ngừng tránh xa quang trạch của viêm long, một số thì nhanh chóng lặn xuống đại địa bên dưới, một số thì hướng về bóng tối rất nhanh liền biến mất không còn, chỉ còn lại từng tiếng kêu rên truyền vào trong tai, quấy loạn tâm thần của hắn.

Nhất Minh hừ lạnh, viêm long quanh thân cấp tốc xoay vòng, một đầu long ảnh ngay tại sau lưng ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.

Trong nháy mắt, đám bóng đen này đều biến mất không còn một mống, ngay cả thanh âm kêu rên cũng bỗng dưng im bặt không còn, chỉ còn lại một loại thanh âm quỷ dị từ nơi xa truyền ra, truyền vào trong tai của hắn.

Mà loại thanh âm quỷ dị này, tựa hồ như càng lúc càng gần, Nhất Minh đưa mắt nhìn về bóng tối ở nơi xa, thần sắc ngưng trọng.

Hắn nắm chặt trường thương trong tay, viêm long tùy theo mà động, huyết y đột ngột hiện ra, huyết hà đồng dạng chảy xuôi, quanh thân càng là tán ra ba động kinh người, ánh mắt băng lãnh nhìn về bóng tối ở trước mắt.

Nhưng không đợi từ trong bóng đêm kia có vật gì đi ra, tâm thần của hắn bỗng dưng vang lên một cái thanh âm mơ hồ, tựa như lôi đình nổ tung, khiến cho não hải oanh minh tột đỉnh, ngay cả thân thể của hắn cũng không khỏi lảo đảo một chút.

Thần sắc của Nhất Minh bỗng dưng trở nên dữ tợn, hai mắt tràn đầy tơ máu, trong miệng truyền ra thanh âm gầm nhẹ:

“Cút ra đây!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.