Chương 531: Mệnh Hà Lương nguy cấp (cầu cất giữ, cầu đề cử)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tiên Vũ Lâu.
Rất nhiều tu sĩ bỗng dưng đánh hơi được một chuyện rất có ý tứ, thế là ánh mắt đồng loạt hướng về Hoàng YY nhìn qua, chờ mong cô nàng này giảng giải.
“Chuyện là như vậy, các vị hẳn là biết Tô gia chuẩn bị mở ra đại hội đấu giá a, sự tình lần này vốn dĩ chính là do trưởng bối đứng ra xem xét vật phẩm và tiến hành kêu giá, nhưng bây giờ lại rơi vào trên đầu của ta.”
“Nếu như chỉ có một mình ta thì cũng không có gì lạ, nhưng đằng này lại không chỉ riêng mình ta, ngay cả Tư Ngọc Nam huynh đồng dạng cũng là như thế, bây giờ lại thêm vị đạo hữu này, sự tình chẳng lẽ chỉ là trùng hợp như vậy sao?”
Hoàng YY nói xong, cảm giác chuyện này có gì đó mờ ám, nàng từng hỏi trưởng lão đây là có chuyện gì, nhưng trưởng lão chỉ cáo tri nàng sẽ rời khỏi thành một đoạn thời gian, cho nên nàng cũng không cách nào biết được.
Rất nhiều người ở nơi này đồng thời bàn tán, có người cho rằng đây có lẽ chỉ là sự trùng hợp mà thôi, có lẽ là muốn rèn luyện vãn bối, nhưng cũng có người giống như nàng cảm giác không đúng, nếu như là muốn rèn luyện vãn bối mà nói, cũng không cần rời khỏi Đông Nguyên Thành a?
Trong lúc nhất thời, sự tình cổ quái này được các chân nguyên cảnh lần lượt xác nhận, quả thật là để cho mọi người phát hiện ra một điều, không chỉ riêng ba người, tại gian lầu này còn có thêm hai người cũng nhận được phân phó y như vậy.
Tiểu Thất và Ngưng Vũ ngồi ở một bên vừa ăn món ngon vừa nghe những người này bàn tán, cũng không có tham gia đi vào, có lẽ là do trường hợp có chút khác biệt, bọn họ đều là độc thân tiến vào trong thành, cũng không có trưởng bối đi theo.
Mọi người đều cảm thấy sự ra khác thường ắt có yêu, nhưng đây là sự tình của những vị đại nhân kia, bọn hắn chỉ là chân nguyên cảnh, cũng không giúp được cái gì.
Thế là tầm nửa ngày về sau, tại trong lúc mọi người vẫn đang còn trò chuyện sôi nổi, Tiểu Thất cùng Ngưng Vũ cáo từ rời đi.
Ăn uống no nê, chiếc bụng nhỏ của Tiểu Thất tại bên dưới bộ y phục có chút phình ra, nàng nhìn xuống chiếc bụng của mình có chút xấu hổ, thế là vận dụng chân nguyên nhanh chóng mang thức ăn tiêu hóa, đến lúc này, chiếc bụng nhỏ mới bình thường trở lại.
“Ngưng Vũ huynh hiện giờ có dự định gì?”
Bước ra Tiên Vũ Lâu, Tiểu Thất nhìn đông một chút rồi nhìn Tây một chút, cũng không biết phải đi nơi nào, thế là hướng sang Ngưng Vũ dò hỏi.
Ngưng Vũ nhìn nàng khẽ lắc đầu: “Ta cũng không có dự định gì, vốn dĩ ta đến đây cũng là vì buổi đấu giá của Tô gia, hiện giờ chỉ còn cách chờ đợi thời điểm đến mà thôi.”
“Còn Tiểu Thất cô nương thì sao, cô có dự định gì hay không?”
“Ta không có.” Tiểu Thất lắc lắc đầu, nhưng sau một khắc liền nghĩ đến cái gì, con mắt có chút sáng lên: “Mặc dù thời điểm đấu giá vẫn còn chưa tới, nhưng chúng ta vẫn có thể tiến vào chỗ đấu giá xem một chút a, có lẽ sẽ còn có thể nhìn thấy món vật phẩm kia.”
Thế là trong khoảng thời gian này, Tiểu Thất cùng với Ngưng Vũ tại trong Đông Nguyên Thành tiến hành dạo chơi, mãi cho đến ba ngày về sau, nghe thấy Ngưng Vũ có việc cần phải rời đi một đoạn thời gian, Tiểu Thất nàng cũng không khỏi hiếu kỳ dò hỏi.
Nhưng đáng tiếc là, Ngưng Vũ cũng chỉ đối với nàng cười cười, khiến nàng không khỏi nhớ tới sự tình mà chính mình nghe được trong lần đi ăn ở Tiên Vũ Lâu kia, thần sắc trở nên có chút mờ mịt không hiểu.
Thời gian cứ thế mà chậm rãi trôi qua, trong chớp mắt liền đã trôi qua một tuần.
Một tuần này, Tiểu Thất thường xuyên tại trên đại lộ dạo qua từng cái cửa hàng, hầu như những lão bản này đều đối với nàng cực kỳ quen thuộc, mỗi khi nhìn thấy cô nàng đi qua, bản thân đều nhịn không được phi thân ra lôi kéo đi vào.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô nàng này xuất thủ rất là hào phóng, mỗi một lần mua sắm đều là mấy chục khối linh thạch, Tiểu Thất ngược lại là không có tính toán, nhưng ngày hôm nay, thần sắc của nàng có một chút phiền muộn.
Nàng nhìn vào trong nhẫn trữ vật, vốn dĩ mấy chục khối trung phẩm linh thạch vào thời khắc này chỉ còn lại một khối duy nhất, đúng thật là ăn nhiều cũng có ngày lở miệng a!
Tiểu Thất thở dài một hơi, bộ dáng kia quả thật là thu hút ánh mắt của các thanh niên nam tử nhìn qua, nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp lại dễ thương dạo bước một mình, có người mạnh dạng đi tới làm quen, nhưng đều được Tiểu Thất qua loa chào hỏi.
Nàng đối với những người này cũng không có cái gì hứng thú, vội vàng ứng đối về sau, liền nhanh chân dạo bước tiến lên, người thanh niên kia thấy vậy cũng không khỏi cảm giác tiếc nuối, đành bất đắc dĩ quay người ly khai.
Một khối linh thạch cuối cùng này, Tiểu Thất nàng cũng không dám lấy ra tiêu, bản thân hướng về một nơi bước đi, thình lình chính là nơi trao đổi linh thạch, nàng muốn mang khối trung phẩm linh thạch này hối đoái, về sau mua sắm đồ ngon cũng tiện lợi hơn nhiều.
Có thể nàng bước đi không qua bao lâu, tại trên đại lộ phía trước truyền ra thanh âm vô cùng náo nhiệt, Tiểu Thất hiếu kỳ nhìn qua, nhìn thấy rất nhiều người đều tập trung tại cùng một chỗ, giống như đang có chuyện gì phát sinh.
Tiểu Thất hưng phấn chạy qua, mặc dù thân hình của nàng bé nhỏ, nhưng khí tức của chân nguyên cảnh vẫn là hiển lộ không thể nghi ngờ, đám người nhận ra có cường giả tới gần, cho nên nhao nhao bắt đầu tách ra, nhường đường cho nàng bước lên phía trước.
Một đám võ giả trông thấy tiểu cô nương từ trước mặt đi qua, thần sắc cũng không khỏi lâm vào ngốc trệ.
Nàng lúc này, vẫn như cũ là một bộ bạch y mềm mại, thân thể trắng nõn thon dài, đôi chân tinh tế thẳng tắp, bờ eo thon uốn lượn vô cùng uyển chuyển, kết hợp với hồ điệp và hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, làm cho vô số người như lâm vào mộng cảnh, giấc mộng xinh đẹp khiến bọn hắn đều không muốn thức tỉnh.
Mà tại trên cổ trắng nõn như ngọc kia, càng là một tấm dung nhan yêu kiều mà dễ thương, hai má tựa như hai cái bánh bao phồng ra, khiến cho ai ai cũng đều muốn hướng vào đấy cắn một ngụm!
Thật sự là đẹp đến không cách nào tưởng tượng!
Hương thơm thoảng qua trong nháy mắt, nghe được thanh âm từ cô nàng này hỏi lên, đám người mới hoàn hồn trở lại, rốt cuộc mới nhớ tới chính sự mà giải thích cho nàng.
“Tiền bối có chỗ không biết, bên trong này chính là nơi ở của n đại sư, vừa rồi có một vị đại nhân hôn mê bất tỉnh, khí tức phi thường suy yếu được đưa vào bên trong, cầu lấy n đại sư ra tay cứu chữa.”
“Thì ra là vậy.” Tiểu Thất gật đầu, sau đó bỗng dưng nổi lên nghi hoặc, “Nếu người đã được đưa vào bên trong, các ngươi còn tụ tập ở đây làm cái gì?”
“Tiền bối có chỗ không biết, người bị thương lần này không phải ai khác chính là phó thành chủ Hà Mệnh Lương, không biết vì sao mà vị này bị thương rất nặng, mọi người ai cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
“Còn có những vị tiền bối khác cũng đã tiến vào bên trong, đã gần nửa canh giờ vẫn không…”
Còn chưa nói xong, đột nhiên có mấy đạo khí tức cường hoành ngự không bay đến, đi đầu chính là một trung niên thân khoác hắc bào, toàn thân phát ra uy thế mạnh mẽ, đám võ giả nhìn thấy người này liền khom người nhất bái.
“Tham kiến thành chủ!”
Hắc bào trung niên cũng không có để ý đến đám người, một đường hướng vào gian nhà bước đi, rất nhanh liền có thủ vệ ngăn chặn ở bên ngoài, hình thành một vòng phòng hộ rất là nghiêm ngặt, đám người chỉ có thể đứng từ xa xì xào bàn tán.
Tiểu Thất như có điều suy nghĩ, thời điểm diễn ra đấu giá cũng đã tiếp cận đến gần, không đến hai ngày liền sẽ tiến hành đại hội đấu giá, ngay vào thời điểm này mà Mệnh lão lại gặp phải trọng thương, đây rốt cuộc là người nào làm đến?
Nàng mặc dù không quá hiểu về thế giới bên ngoài, nhưng cũng không trở ngại nàng động não suy nghĩ, nhưng rốt cuộc cũng không có minh bạch ẩn tình ở bên trong, nàng ẩn ẩn có một chút suy đoán ở trong lòng, nhưng cũng vô pháp xác định.
Thế là lắc lắc đầu không còn nghĩ tiếp, bước chân hướng về gian nhà bước đi.
Ngay khi tiến đến trong nháy mắt, một đám thủ vệ liền ngăn chặn nàng ở bên ngoài, Tiểu Thất chỉ có thể nở ra nụ cười, chậm rãi nói:
“Ta cùng với Mệnh đạo hữu có chút giao tình, với lại ta còn là một Y tu, có lẽ ta có thể trợ giúp một chút, không bằng các ngươi tiến vào bẩm báo một tiếng, như thế nào?”
Một đám thủ vệ nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn được mệnh lệnh là không cho bất kỳ người nào tiến vào bên trong, nhất thời liền có chút lúng túng, không biết phải xử lý ra làm sao.
Tiểu Thất nhìn thấy bọn hắn cũng không hề di chuyển, khóe miệng bỗng dưng có chút cười khổ, đến bây giờ nàng mới ẩn ẩn minh bạch một điều, cái gọi là “thân phận” rốt cuộc trọng yếu đến mức nào.
Ngay cả khi nàng nói chính mình là một Y Tu, những thủ vệ này cũng không quá tin tưởng, dù sao thì danh tiếng của n đại sư ở nơi đây, một tiểu cô nương tự xưng là Y tu, có làm được cái gì?
Minh bạch điểm này, Tiểu Thất thở dài một hơi, thần sắc có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
“Mệnh Hà Lương a, thời gian qua lâu như vậy lại vẫn không có tin tức truyền ra, hẳn là thụ thương rất nặng đi, nếu như các ngươi không muốn cho ta giúp một tay, vậy thì bỏ đi.”
Nói xong, Tiểu Thất cũng không nhìn nhiều chút nào, lập tức quay người rời đi.
Nàng đối với vị lão giả này mặc dù có cảm tình, nhưng cũng không đến nỗi phải hạ mình cầu người như vậy, sống chết do mình, đã những người này không cần nàng trợ giúp, vậy thì coi như xong.
Một đám thủ vệ nhìn thấy vị tiền bối này quay người rời đi, trong lòng bỗng dưng có chút xoắn suýt, nhưng không để bọn hắn xoắn suýt bao lâu, một thanh âm khàn khàn từ bên trong gian nhà vọng ra.
“Tiểu Thất cô nương xin dừng bước!”
Tiểu Thất nghe vậy bỗng dưng dừng lại, quay người nhìn về phía sau, nhìn thấy một trung niên từ bên trong nhanh chóng bước ra, hướng về phía nàng chắp tay thi lễ.
“Tại hạ Trần Viên Dương, cô nương có thể gọi ta là Trần huynh là được, thuộc hạ bên dưới có gì mạo phạm, mong Tiểu Thất cô nương rộng lòng bỏ qua cho.”
Tiểu Thất nhìn thấy người này khách khí như vậy, bàn tay nhanh chóng lắc lắc: “Không đâu không đâu, Thành Chủ đại nhân khách khí như vậy, quả thật là khiến cho tiểu nữ thụ sủng nhược kinh a!”
“Tiểu Thất cô nương chớ vội từ chối, ta quả thật là chuyện muốn nhờ, không bằng Tiểu Thất cô nương cùng ta tiến vào bên trong xem một chút, nếu như cô nương cũng không còn biện pháp, vậy Mệnh lão…”
Nói tới đây, Trần Viên Dương cũng không khỏi thở dài một cái, biểu lộ thương tâm đến cực điểm, ngay cả Tiểu Thất cũng cảm giác có một loại bi ai xông thẳng về phía mình, khiến cho thần sắc của nàng cũng không khỏi nghiêm túc hơn mấy phần.
“Vậy được, mời ngài dẫn đường.”
Trần Viên Dương nghe vậy thần sắc trong mắt bỗng dưng đại hỷ, hắn đã tại trong tin tức mà Mệnh lão truyền về, biết được dung mạo và danh tự của nàng, cho nên từ lúc cô nàng tiến vào trong thành hắn đã cho người lưu tâm.
Cũng không phải là muốn đánh chủ ý xấu gì, chẳng qua là không muốn để cho cô nàng gặp bất kỳ chuyện gì không hay, ngay khi nhận được tin tức có một đám người muốn hướng về phía nàng động thủ, hắn cũng đã cho người nhìn chằm chằm âm thầm dọn dẹp.
Chính vì điều này mà trong khoảng thời gian qua, Tiểu Thất sinh hoạt phi thường thuận lợi, đương nhiên, những điều này nàng kỳ thực cũng không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]