Nghe thấy tiểu muội ủy khuất ba ba, Thành Quân hắn cũng không còn cách nào, dù sao thì tiểu muội niên kỷ quá nhỏ, bên ngoài thì lại quá lạnh, đi ra chỉ có thể bị cóng hết người, tốt nhất vẫn là ở bên trong thì hơn.
“Tiểu Hoa ngoan, trời ở bên ngoài rất lạnh, thương đội đến cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là cùng với mọi người trao đổi một ít vật phẩm mà thôi.”
“Tới đây, Thanh Trúc tỷ tỷ sẽ kể cho muội nghe…” Thanh Trúc đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống, chậm rãi kể ra những gì mà mình đã chứng kiến mỗi khi thương đội đi đến.
Tiểu Hoa ngược lại là chưa từng thấy qua, trước kia nàng cùng gia đình sống trong một cái trấn nhỏ, lại rất gần với thành trì, cho nên cần gì thì cứ việc đi vào bên trong mua bán là được.
Chính vì điều này mà Tiểu Hoa lại có thể nghe say sưa ngon lành.
Nhưng nghe là nghe, cũng không thể nào so với tự mình được nhìn thấy tận mắt tốt, cho nên nàng vẫn là ủy khuất: “Phải chi… phải chi muội lớn hơn một chút, không sợ lạnh, liền có thể ra ngoài xem rồi.”
Thanh Trúc nghe được lời này cũng chỉ có thể ở bên cạnh sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, bồi nàng chơi đùa một lát.
Có thể hai người vẫn không có nhận ra, Nhất Minh nằm ở giường bên cạnh đã nghe hai người đối thoại.
“Có thể chiếu cố tiểu đồ đệ đến như vậy, đây quả thật là một cô nương tốt a.” Nhất Minh thì thào trong lòng.
Từ lúc hắn thức tỉnh, Tiểu Linh cũng đã âm thầm cáo tri cho hắn hết thảy tình hình.
Hắn cũng biết được chính mình đây là được những người ở thôn này cứu giúp, bây giờ lại trong thời điểm hàn đông, vật phẩm thiếu thốn, chính mình cũng nên trợ giúp một chút.
Quyết định xong, Nhất Minh cũng không có chần chờ, đang lúc Thanh Trúc cùng Tiểu Hoa đang trò chuyện say sưa, một thanh âm khàn khàn ở bên cạnh bỗng dưng vang lên, đánh gãy hai người.
“Tiểu Hoa, muốn ra ngoài sao?”
Nghe được thanh âm vang lên, Thanh Trúc bỗng dưng giật mình, trái tim cũng nhịn không được phanh phanh đập mạnh!
Ánh mắt quay về phía sau nhìn lại, nhìn thấy người thanh niên kia không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, còn đang mỉm cười nhìn lấy chính mình.
“Đa tạ Thanh Trúc cô nương đã chiếu cố ba người chúng ta!” Nhất Minh gật đầu mỉm cười, mặc dù thần sắc của hắn có chút tái nhợt và yếu ớt, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm giác đây là thật lòng cảm tạ.
“A! Sư phụ tỉnh rồi!” Tiểu Hoa kinh hỷ, lập tức đứng dậy hô lên.
Hai mắt của nàng sáng rực, thân hình bé nhỏ lập tức phi xuống giường, hướng về Nhất Minh chạy qua.
“Ha ha ha!” Nhất Minh xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào, muốn ra bên ngoài chơi không?”
Tiểu Hoa nghe vậy gật đầu như gà con mổ thóc: “Đi, đương nhiên muốn đi a!”
Nhìn thấy Nhất Minh và Tiểu Hoa cười nói vui vẻ, Thanh Trúc nàng mới dần dần bình ổn trở lại.
Từ trước tới giờ, trong nhà của nàng không có thanh âm của thanh niên, cho nên thanh âm vừa rồi vang lên khiến cho nàng cảm giác như hồn phi phách lạc.
Sau khi nhìn thấy từng cử động và lời nói của Nhất Minh, nỗi sợ trong lòng của nàng dần dần cũng an định xuống, chậm rãi bước tới dò hỏi: “Ngươi, thân thể của ngươi không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Nhất Minh mỉm cười lắc lắc đầu, “Ta nghỉ ngơi một vài hôm liền không sao, đa tạ cô nương đã thay ta chăm sóc bọn nhỏ.”
Vừa nói, một đoàn lam quang từ trong vòng ngọc bay ra, thình lình chính là một chiếc túi trữ vật, bên trong còn chứa đựng không ít linh thạch, Nhất Minh cũng không có xoắn suýt liền đưa cho Thanh Trúc.
“Cái này chính là một ít linh thạch, mặc dù không thể so với ân cứu giúp của cô nương đối với chúng ta, nhưng cũng có thể giúp cả thôn vượt qua được hàn đông này, cô nương hãy nhận lấy.”
“Cái này, cái này làm sao được?” Thanh Trúc vội vàng từ chối.
“Kỳ thực ta không có giúp được bao nhiêu, trong mấy tháng nay, đứa nhỏ Thành Quân kia đã tự mình lên núi mang về không ít thú rừng, mọi người cũng nhờ phúc của nó mà tích góp được không ít thú thịt, trải qua hàn đông này hẳn là không có vấn đề, ta cũng không có lý do gì để nhận lấy linh thạch quý giá như vậy!”
“Thành Quân nó đã có đảm đương như vậy, quả thật là một chuyện tốt.” Nhất Minh mỉm cười, nhưng ngay sau đó liền lắc lắc đầu, “Nó là đệ tử của ta, cho nên việc nó lên núi săn bắt thú rừng đó là chuyện cần phải làm, thân là võ giả, cũng không thể để một cô nương thay nó lên rừng săn thú đi?”
“Cho nên việc nó mang nhiều thịt trở về, cũng không được xem là một loại báo ân, những linh thạch ở trong này, cũng không phải là một loại báo ân, mà đây chính là ý tốt của ta, cô nương cũng không nên từ chối a!”
“Nếu cô nương còn không nhận lấy, vậy thì ta chỉ còn cách đặt nó ở nơi này.”
Nói xong, Nhất Minh giả vờ mang túi linh thạch đặt tại trên bàn, nhưng động tác ngược lại rất là chậm chạp.
Thanh Trúc nàng cũng không còn cách nào, người ta đã nói tới nước này, chính mình còn từ chối thì quả thật là xem thường người ta: “Vậy tốt rồi, đa tạ ý tốt của…”
“Ta gọi Nhất Minh!” Nhất Minh cười cười nói ra.
“Nhất Minh?” Thanh Trúc có chút là lạ, dường như chính mình nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải, nhưng trong lúc nhất thời cũng vô pháp nhớ ra, thế là cũng đành bỏ qua một bên.
“Đa tạ ý tốt của Nhất Minh huynh!” Thanh Trúc cười cười vui vẻ, “Số linh thạch này ta không làm chủ được, sẵn tiện có thương đội tiến đến, số linh thạch này hẳn là có thể giúp cho mọi người đổi được không ít đồ tốt.”
Nhất Minh gật gật đầu, cũng không có ý kiến.
Nhìn thấy cô nàng vừa định hướng ra bên ngoài bước đi, Tiểu Hoa ở bên dưới chờ đợi đã lâu, thân hình nhỏ nhắn lập tức nhảy cẫng lên: “Ta cũng muốn, ta cũng muốn đi!”
“Ha ha ha!” Nhất Minh xoa xoa chiếc đầu nhỏ của nàng, hướng về Thanh Trúc mở miệng nói: “Làm phiền cô nương mang theo tiểu đồ ra ngoài dạo một vòng, ta vừa mới tỉnh lại, thân thể có một chút không khỏe, không tiện ra ngoài.”
“Thế nhưng Tiểu Hoa còn quá nhỏ, ta sợ mang ra bên ngoài sẽ bị hàn phong nhập thể, con bé bị bệnh thì phải làm sao?” Thanh Trúc có điều lo lắng nói ra.
“Không sao.” Nhất Minh mỉm cười, bàn tay đặt tại trên đầu của Tiểu Hoa, nhẹ nhàng dùng một ít linh lực bao phủ toàn bộ thân hình của cô nàng vào bên trong.
Rất nhanh, cả người của Tiểu Hoa dường như ánh lên một tầng hồng quang, cảm giác lạnh lẽo kia tựa hồ cũng đã biến mất không thấy.
Cảm giác được ấm áp lan tỏa toàn thân, Tiểu Hoa cẩn thận quan sát hai tay của mình, mừng rỡ kêu lên: “A ha! Đệ tử không còn cảm giác lạnh nữa, Thanh Trúc tỷ tỷ, muội không còn lạnh nữa, muội có thể ra bên ngoài nha!”
Thanh Trúc không khỏi sững sốt một chút, nàng kỳ thật không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng ẩn ẩn cũng đã có một chút suy đoán.
Còn không đợi nàng làm ra phản ứng, Nhất Minh cũng hướng về phía nàng điểm một cái.
Ngay lập tức, nàng cũng cảm giác hàn khí ở chung quanh dường như bị thứ gì ngăn cách đi ra, toàn thân đều ấm áp vô cùng, khiến nàng không khỏi giật mình trong lòng.
“Được rồi, đi thôi!” Nhất Minh mỉm cười khoác khoác tay.
Tiểu Hoa nhìn thấy cảnh này, liền lôi kéo Thanh Trúc hướng ra bên ngoài phóng đi, một bộ sợ thương đội bên kia sẽ rời đi như vậy.
Thanh Trúc cũng không biết nói cái gì cho phải, thân thể bước ra bên ngoài gian phòng, mặc cho hàn phong thổi qua, nàng cũng không cảm giác được một chút lạnh lẽo nào.
Thế là trong thần sắc bối rối và phức tạp, nàng mang theo Tiểu Hoa hướng về cửa thôn đi đến.
Nhìn thấy hai người đã rời đi, Tiểu Linh mới nhanh chóng hiện ra, ngồi tại trên đầu vai của hắn: “Tiểu tử ngươi không ra ngoài xem một chút sao?”
“Không đi.” Nhất Minh lắc lắc đầu, “Ta còn có việc cần phải làm một chút, thời gian qua bất tỉnh hơi lâu, cũng nên xác nhận nhiệm vụ.”
Nói xong, Nhất Minh liền xuất ra mặt nạ Kim Hồng Tước mang lên, lần trước hắn ban bố nhiệm vụ còn chưa có xác nhận hoàn thành.
Theo quy tắc của Ám Điện, mỗi khi thành viên hoàn thành nhiệm vụ về sau, người ban bố nhiệm vụ cần phải thông tri cho Mộng Nguyệt đại nhân để xác nhận.
Thời hạn chậm nhất là một năm, nếu như một năm qua đi mà không có ai xác nhận hay báo cáo, nhiệm vụ sẽ được liệt vào danh sách cần theo dõi, ngay cả phần thưởng cũng sẽ bị tạm giữ, mãi cho đến khi có người báo cáo hoặc xác nhận, mới có thể nhận lấy.
Thế là sau một phen xác nhận nhiệm vụ, Mộng Nguyệt đại nhân cũng nhận được xác thực, lập tức thông tri Hắc Kỳ Phong, bất cứ khi nào cũng có thể tiến hành nhận lấy Ấn Linh Phù.
Làm xong chuyện này, việc tiếp theo mà hắn cần phải tìm hiểu chính là sự tình ở Đông Nam đạo bên kia.
Mộng Nguyệt cũng không có để ý, những tin tức này đa phần mọi người đều biết, nói cho hắn cũng không có vấn đề gì.
Một phen trò chuyện về sau, Nhất Minh cũng biết được những sản nghiệp của Độc Hành Tông đều được Tam Tông Liên Minh tiến hành chia cắt, tên tông chủ Độc Thiên Thu cũng bị cường giả của Thiên Điện trấn áp, những thành viên còn lại thì vẫn chưa có tin tức gì.
Bên cạnh chuyện này, Mộng Nguyệt đại nhân còn đối với hắn cười như không phải cười.
“Tiểu tử, ta nghe nói tại một phòng đấu giá của Tô gia ở Đông Hà đạo truyền ra tin tức, hẳn là còn ba tháng nữa là có một vật phẩm có thể thanh lọc chân nguyên, không lẽ cùng ngươi có quan hệ gì hay sao?”
Nghe được lời này, Nhất Minh cười cười sảng khoái gật đầu, dù sao thì cũng không giấu được Mộng Nguyệt đại nhân.
“Đại nhân đoán không sai, chính là Ấn Linh Phù kia, nếu như đại nhân ưa thích mà nói, có thể ban bố nhiệm vụ nha, ta rất sẵn lòng nhận lấy, ha ha ha!”
“Nói đùa thôi, khi nào đại nhân cần dùng, cứ việc nói với ta một tiếng là được, mặc dù nội tình tiêu hao có chút lớn, nhưng đã đại nhân cần dùng, ta đương nhiên sẽ không từ chối.”
Nhất Minh ngược lại cũng không lo Mộng Nguyệt nàng đối với chính mình có ý đồ gì, nếu như nàng có ác ý, hẳn là từ lúc gặp mặt, chính mình liền đã cảm giác ra được.
Sở dĩ hắn nói như vậy, chẳng qua là không muốn để người khác nghĩ rằng, chính mình có thể thanh lọc chân nguyên mà không có bất kỳ đại giới nào.
Mộng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, đương nhiên là hiểu được hắn đang có ý gì.
“Được, khi nào ta cần dùng liền sẽ ban bố nhiệm vụ cho ngươi, đương nhiên cũng sẽ không để tiểu tử ngươi ăn thiệt thòi.”
Nhất Minh cười hì hì nhìn Mộng Nguyệt ly khai, sau đó liền đối với Tinh Nhãn Vương Phong Miên truyền qua tin tức.
Cụ thể là dò hỏi về bí cảnh của Thiên Điện bao giờ thì chính thức mở ra, bởi vì đến bây giờ hắn còn chưa xác định được, hắn cũng không muốn ngày ngày nhớ thương như thế này, rất là phiền tâm.
Đổi lại là bình thường, với thực lực của hắn bây giờ cũng không có ý định đi vào bí cảnh kia để làm cái gì, có vào thì chẳng qua là để thực hiện lời hứa đối với Hồng Trần lão nhân kia mà thôi, lấy một ít Hầu Nhi Tửu mang ra, xem như là hoàn thành ước nguyện của lão.
Nhưng sau khi trải qua một phen được kim quang tẩy lễ về sau, hắn cảm giác được linh khí nồng đậm mang tới chỗ tốt, có thể giúp cho kinh mạch của bản thân nhanh chóng phục hồi trở lại, hắn không thể không động tâm.
“Cực Nguyên Thần Sơn!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, trong mắt tràn đầy lửa nóng.
Không qua bao lâu, bóng hình của Tinh Nhãn Vương đã xuất hiện trong mắt của hắn, loại thủ đoạn này, người không mang mặt nạ là không cách nào có thể nhìn thấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]