Chương trước
Chương sau
Chương 518: Thành Quân nỗ lực

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn thấy người thanh niên bị khuyết một cánh tay vẫn còn nằm yên bất tỉnh, Thanh Trúc bỗng dưng nhớ lại một chút hồi ức.

Hơn nửa năm trước, nàng trong lúc lên núi hái rau bắt gặp ba thân ảnh, hai đứa tiểu hài đang chật vật mang người thanh niên kia kéo lê trên núi.

Nhìn thấy người kia bị thương không nhẹ, cho nên nàng mới mang trở về Lăng Sương thôn.

Sau một đợt kiểm tra, xác định người thanh niên không có chân nguyên ba động, các thôn dân cũng thở phào một hơi.

Bọn họ chẳng qua chỉ là võ giả bình thường mà thôi, cẩn thận một chút cũng là điều cần thiết, lỡ đâu thanh niên này tính khí không tốt, liền mang mọi người đều giết thì phải làm thế nào?

Cũng may người này chỉ là một võ giả, hơn nữa còn mất đi một cánh tay, hẳn là cũng không có gây nên bọt nước gì.

Đông Nam Sơn Mạch hung hiểm vô cùng, một võ giả bị thương ở nơi này cũng không có gì hiếm lạ, cho nên các thôn dân cũng không có nghĩ quá nhiều.

Sau một phen đùn đẩy, cuối cùng thì thiếu nữ mới đồng ý đứng ra gánh lấy trách nhiệm, dù sao thì người thanh niên này cũng là do nàng mang về.

Nàng cũng từng hỏi qua hai đứa tiểu hài, biết được người thanh niên này chính là sư phụ của bọn nhỏ, điều này càng khiến nàng nghĩ tới một cái khả năng.

Chính là sư phụ dẫn đệ tử lên núi lịch luyện, vô tình gặp phải hung thú mạnh mẽ, cho nên mới liều chết chiến đấu để hai đứa tiểu hài chạy đi.

Sau một phen tự hành não bộ về sau, nàng đối với người thanh niên nằm ở gian phòng của mình cũng không có gì phản cảm, ngược lại còn cảm thấy đây là một người sư phụ tốt.

Thế là theo thời gian trôi qua, hai đứa tiểu hài bắt đầu sinh hoạt ở trong thôn.

Hằng ngày, Mai Thành Quân thường đi theo nàng lên núi hái một chút thảo dược cùng rau dại, thỉnh thoảng hắn cũng đặt một chút bẫy rập bắt một vài con thú nhỏ mang về.

Điều này càng khiến Thanh Trúc cảm thấy rất là vui vẻ.

Chuyện này đối với một tiểu hài tám tuổi mà nói, quả thật là đáng để khen ngợi, nhưng đối với Thành Quân hắn mà nói, đây chỉ là thường thức mà thôi.

Vui vẻ là vui vẻ, nhưng để cho nàng không hiểu là, thời gian đã trôi qua một tháng thế mà người thanh niên vẫn nằm ở trên giường, không có động tĩnh.

Mặc dù không có tỉnh lại, nhưng cũng không có chết đi, đây quả thật là không cách nào hiểu được.

Dựa theo những gì mà hai đứa tiểu hài miêu tả, sư phụ của mình kỳ thực chính là một cao thủ, thực lực phi phàm.

Nhưng theo hai đứa tiểu hài càng nói càng không hợp thói thường, nàng cũng bán tính bán nghi, cũng chỉ cho rằng đây là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, cho nên cũng không có lưu tâm quá nhiều.

Nhưng theo từng ngày trôi qua, cho dù không có ăn uống một chút nào, thanh niên kia vẫn không có dấu hiệu gầy đi, hơn nữa nàng ẩn ẩn cảm giác thân thể càng lúc càng trở nên tốt hơn thì phải.

Điều này khiến nàng nhớ tới lời nói của hai đứa tiểu hài kia, trong lòng cũng ẩn ẩn có một chút rung động.

Bây giờ nghe được lão thôn trưởng hỏi, Thanh Trúc cũng không có chần chờ, nhẹ giọng nói ra.

“Đúng vậy thôn trưởng, đã hơn nửa năm trôi qua thế mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, từ lúc ta mang ba người trở về, Thành Quân đứa nhỏ kia thường xuyên lên núi bắt được không ít thú rừng, cũng coi như là đối với thôn có công, hôm nay hắn về trễ như vậy, ta lo hắn trên núi gặp phải bất trắc gì.”

Thôn trưởng nghe xong cũng chậm rãi gật đầu: “Quả thật, từ lúc ba người đến thôn cũng không có đối với mọi người gây ra thiệt hại gì, hơn nữa đứa nhỏ kia còn hiểu chuyện như vậy, ta đương nhiên sẽ không bỏ mặc không để ý đến.”

“Các ngươi chờ một chút, ta sẽ cho người lên núi tìm kiếm một vòng, mặc dù sắc trời đã tối, nhưng tìm kiếm một chút hẳn là không sao.”

“Đa tạ thôn trưởng!” Thanh Trúc khom người bái tạ, ngay cả Mai Lục Hoa nàng cũng rất là hiểu chuyện, lập tức cúi đầu đa tạ lão nhân.

“Được rồi được rồi, các ngươi đều là người trong thôn, ta là thôn trưởng cho nên cũng có trách nhiệm đối với chuyện này, các ngươi cứ việc yên tâm là được.”

“Đứa nhỏ kia hành sự chững chạc, ta xem cũng không phải dạng người hành sự lỗ mãng mà tiến vào chỗ sâu.”

Nói xong, thôn trưởng liền quay người bước ra bên ngoài rời đi.

Thanh Trúc bước nhanh theo sau, lập tức căn dặn Tiểu Hoa ở trong gian phòng chờ nàng trở về, nhất định không được bước ra bên ngoài chạy loạn.

Tiểu Hoa vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Thanh Trúc tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không chạy loạn, ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho sư phụ.”

Thanh Trúc gật gật đầu, bắt đầu khép kín cửa lại, rời đi.

Tiểu Hoa nhanh chóng lau đi nước mắt, lập tức hướng về phía giường leo lên, bò đến bên cạnh của Nhất Minh, trong miệng thầm hô: “Tiểu Linh tỷ tỷ!”

Tiểu Linh nhìn thấy đã không còn một ai, bản thân liền hóa thành tiểu nhân ánh lên lam quang bay đến bên cạnh, vội vàng trấn an.

“Không sao không sao, tiểu tử Thành Quân kia đã mở ra bát mạch, lần này tiến lên trên núi để rèn luyện một phen, dựa vào thực lực của hắn, chỉ cần không tự tìm đường chết hẳn là không có vấn đề gì, Tiểu Hoa cứ yên tâm a!”

Tiểu Hoa nghe thấy Tiểu Linh cũng nói như vậy, nàng cũng không còn khóc nữa, ánh mắt nhìn về Nhất Minh, trong miệng lẩm bẩm: “Sư phụ a, ngài vì sao còn chưa tỉnh lại!”



Đông Nam sơn mạch, tại một góc nào đó.

Sắc trời tối dần, một mảnh xám đen.

Hàn phong chậm rãi thổi qua, mang từng cái cây ngọn cỏ lần lượt xao động, giữa một ngọn núi im ắng cùng tĩnh mịch này, bầu không khí càng lúc càng lộ ra nặng nề và kiềm chế.

Không xa, một đầu dã thú trông giống như lợn rừng, cặm cụi ăn lấy một thứ gì đó, rất là chăm chú.

Nó không biết là, có một đôi con ngươi ở cách đó không xa, đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nó.

Đây là một tiểu hài chừng tám chín tuổi, thân khoác da thú, mặt mày dơ bẩn, trên tay còn nắm chặt lấy một cái cung tiễn, nằm sấp bất động.

Dường như cảm giác được cái gì, lợn rừng lập tức ngóc đầu nhìn lên, nhìn chung quanh một chút, hàn phong chậm rãi, lá cây xào xạc, vẫn không có gì khác thường.

Thế là nó lại tiếp tục cúi đầu xuống, mang một miếng thịt chậm rãi nhai lấy.

Thành Quân híp mắt, không nhúc nhích, hàn phong lạnh lẽo theo tứ phương xuyên qua quần áo của hắn, thấm vào bên trong, lan khắp toàn thân, khiến cơ thể của hắn nhịn không được run lên một chút.

Có thể là như vậy, ánh mắt của hắn cũng không có rời bỏ đầu lợn rừng kia, nhìn thấy đầu lợn rừng đang mải mê ăn say sưa ngon lành, hắn cũng không có vội mà hành động.

Hắn đang chờ, chờ thời cơ chuẩn bị đến.

Quả nhiên không qua bao lâu, đầu lợn rừng kia dường như có gì đó bất thường, nó liên tục thở dốc, thân hình cũng bỗng dưng lảo đảo một thoáng.

Thành Quân nhìn thấy cảnh này, liền biết mê dược trong nhóm thức ăn kia đã phát huy tác dụng, thế là hắn cũng không có chần chờ, trong nháy mắt liền có một đạo mũi tên từ trong bụi rậm bắn ra, hướng vào thân hình của đầu lợn rừng bay đi.

Lợn rừng mặc dù bị choáng trong chốc lát, nhưng cảm giác nguy hiểm cũng khiến cho nó làm ra phản ứng.

Mũi tên không có trúng vào yếu hại, mà chỉ tại trên mông của nó ghim vào bên trong.

Lợn rừng hét lên một tiếng, thân hình lập tức hướng vào chỗ sâu chạy đi, tốc độ quả thật là không hợp thói thường.

Chiều cao của nó nếu so với Thành Quân mà nói, cũng không có thấp hơn bao nhiêu, đủ để biết được thân hình của nó to đến mức nào.

So với tiểu hài mà nói, đầu dã trư này đủ để được xem là khổng lồ, nhưng so với dã trư trưởng thành, đây cũng chỉ là tiểu trư mà thôi.

Với một lượng dược như vậy, muốn làm nó bất tỉnh ngay lập tức e rằng có chút độ khó.

Thành Quân nhìn thấy cảnh này, làm sao có thể cam tâm để nó chạy đi như vậy?

Thế là hàn mang lóe lên, thân thể của hắn giống như một đạo mũi tên rời cung, cấp tốc xông ra, hai chân nhanh chóng bật nhảy lên cao, giương cung cài tên một mạch mà thành.

“Phăng” một tiếng, lại một đạo mũi tên tại giữa không trung soẹt qua, cắm thẳng vào bắp đùi của dã trư, đau đớn truyền tới khiến tiếng hét của nó càng thêm kịch liệt.

Máu tươi chảy ra, thân hình lảo đảo, mê dược đã tại trong thân thể của nó dần dần lan truyền, làm cho tốc độ của nó bắt đầu chậm lại.

Thành Quân cười lên ha hả, thân hình rơi xuống đất tốc độ cũng không giảm chút nào, tay trái mang cung vắt ở sau lưng, tay phải từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ.

Chủy thủ có hình dạng giống như là dao găm, lưỡi dao đen tuyền, độ dài chỉ bằng một cái bàn tay, phối hợp với thân hình bé nhỏ của Thành Quân, cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

Mũi nhọn của chủy thủ tại trong màn đêm càng thêm ẩn tàng, theo Thành Quân lao về phía trước, chủy thủ trên tay thành thục bay múa, hóa thành một đạo hắc tuyến, bắn ra.

Phốc!

Chủy thủ này chính là một trong những chiến lợi phẩm của Tiểu Linh, Thành Quân hắn cảm giác loại binh khí ngắn như thế này rất hợp với chính mình, Tiểu Linh nàng đương nhiên sẽ không keo kiệt, thoải mái cho hắn.

Chủy thủ cấp tốc xuyên vào thân hình của dã trư, khiến cho tiếng hét của nó càng lúc càng thêm dồn dập.

Thành Quân hắn cũng không muốn dây dưa quá dài, thế là ngay khi bản thân tiếp cận dã trư trong nháy mắt, bàn tay nắm chủy thủ rút ra, hướng vào cổ họng của dã trư hung hăng một cắt.

Lực lượng mạnh mẽ tại cổ họng của dã trư xuyên qua, huyết dịch phun ra, không qua bao lâu dã trư liền không còn động đậy.

Thành Quân thở phào một hơi, hắn nhanh chóng mang chủy thủ vắt vào bên hông, bản thân thì nâng dã trư còn to lớn hơn chính mình nhanh chóng hướng về phía thôn chạy đi.

Lấy khí lực của hắn, từ khi mở ra bát mạch về sau, bản thân đã có thể vận dụng một ít linh lực trợ giúp bản thân, cho nên việc nâng một đầu dã trư còn to hơn chính mình cũng không phải là việc gì khó.

Sắc trời đã tối, một tiểu hài bê trư tại trong sơn mạch xuyên qua, hắn cũng không dám ở lại nơi này quá lâu, mùi máu tươi chắc hẳn là hấp dẫn một ít dã thú tìm đến phụ cận, cần phải nắm chặt thời gian rời khỏi nơi này.

Cũng may, sau khi hắn chạy khỏi nguyên địa không được bao lâu, đã nhìn thấy hai cái bó đuốc ở phía trước nổi lên.

Thành Quân mừng rỡ, biết đó hẳn là người dân của Lăng Sương thôn không sai, nhưng vì tính cẩn thận của bản thân, hắn cũng không có vội mà lộ diện, âm thầm nấp ở trong bụi rậm, cẩn thận dò xét.

Nhìn thấy từng cái thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cách đó không xa, Thành Quân liền đứng dậy bê dã trư từ trong bụi rậm phóng ra, trong miệng hô lên: “Hổ Văn ca ca, Ninh Từ ca ca!”

Hai người nhìn thấy có bóng hình từ trong bụi rậm vọt ra, còn tưởng đâu là có dã thú tập kích, lập tức tự hành cảnh giác, giương cung cài tên.

Đây cũng không phải là cố ý, đây là bản năng của một người đi săn mà thôi.

Có thể nghe được thanh âm và xác định là Thành Quân về sau, Hổ Văn đưa tay ra ngăn lại thanh niên phóng tiễn, thân hình bước lên mấy bước: “Tốt rồi, là Thành Quân.”

“Ha ha ha, Hổ Văn ca ca, Ninh Từ ca ca, các vị giờ khắc này còn đi lên đây, là tìm ta sao?” Thành Quân nhanh chóng bê lấy dã trư chạy tới, khóe miệng mỉm cười hỏi một câu.

“Ha ha cái con khỉ!” Hổ Văn hùng hùng hổ hổ lập tức cóc đầu Thành Quân một cái, “Biết bây giờ là thời điểm nào rồi không, tiểu tử ngươi một mình chạy lên đây để tất cả mọi người phải lo lắng, trở về thôn ta phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử ngươi một phen, chờ đó cho ta!”

“Ai u!” Thành Quân ôm đầu, ánh mắt nhìn về người thanh niên ở bên cạnh, vốn định nhờ thanh niên giải vây một phen, nhưng nhìn thanh niên đối với Hổ Văn kính sợ thế là đành thôi.

“Hổ Văn ca ca, ta biết sai rồi, ngày mai ta sẽ trở về sớm hơn có được hay không?” Thành Quân cúi đầu len lén nhìn trung niên, dò hỏi.

“Ha ha!” Hổ Văn cười như không cười: “Còn muốn một mình đi lên, tiểu tử ngươi đây là ngứa mình phải không?”

“Được rồi được rồi!” Ninh Từ nhìn thấy hai người nói qua nói lại, thế là mở miệng khuyên ngăn: “Hiện giờ đã tìm được Thành Quân, cũng ta cũng mau mau trở về thôn thì hơn, miễn cho mọi người phải lo lắng.”

“Còn tiểu tử ngươi nữa, trở về phải cùng Thanh Trúc xin lỗi một phen, vì tiểu tử ngươi mà Thanh Trúc phải tại trong gió lạnh chạy ra bên ngoài, không khéo lại bị nhiễm phong hàn.”

“Vâng, ta biết rồi!” Thành Quân gật gật đầu, lập tức bê lấy dã trư cùng hai người xuống núi.

Đoạn đường này đi qua, Hổ Văn và Ninh Từ cũng không có phủ nhận ý tốt của hắn.

Biết hắn không muốn là gánh nặng cho mọi người, cho nên hắn mới phải tự mình thường xuyên lên núi như vậy.

Mọi người trong thôn, không ai không biết.

Sư phụ còn chưa tỉnh lại, hắn cũng không thể cùng với muội muội ăn nhờ Thanh Trúc tỷ tỷ cho được.

Không cầu cơm ngon nệm ấm, chỉ cầu tiểu muội có thể an ổn trưởng thành.

Thân làm huynh trưởng, nào có đạo lý để tiểu muội trải qua ăn uống khổ cực?

Nghe nói hàn đông sắp đến, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị đại lượng lương thực, hắn cũng không muốn tiểu muội bị chết đói trong cơn hàn đông này, thế là quyết định tự mình đi săn.

Ngày hôm nay, hắn mang được một con mồi lớn trở về, chỉ dựa vào đầu dã trư này, có thể đảm bảo Thanh Trúc tỷ tỷ cùng tiểu muội ăn mười ngày nửa tháng.

“Xem ra, ta còn cần phải lên núi thêm vài lần nữa mới được.” Thành Quân vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng, “Đêm nay nhất định phải mang Tôi Thể Quyết tiến hành đột phá, chỉ cần có thực lực, săn bắt dã thú cũng sẽ dễ hơn rất nhiều."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.