Chương trước
Chương sau
Chương 516: Đao Hồn nhị đoạn, Vô Trung Sinh Hữu

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Theo bước chân của Nhất Minh chậm rãi bước lên, những thân ảnh kia cũng dần dần biến mất không thấy.

Nhất Minh cẩn thận quan sát tràn cảnh xung quanh biến hóa, cũng không còn để ý tới, tiếp tục hướng về phía trên bước đi.

Một trăm năm mươi bước, một trăm sáu mươi bước, một trăm bảy mươi bước,...

Mỗi một bước bước lên, kỳ lạ là hắn cũng không cảm giác được một chút thống khổ nào, nhưng tầm mắt lại dần dần tối lại.

Tựa hồ, cảnh vật xung quanh đang dần dần bị hắc ám ăn mòn, hoàn cảnh mơ hồ ở chung quanh chậm rãi bị bóng tối bao phủ, chỉ còn lại một dãy bậc thang ánh lên kim quang, không biết kéo dài đến nơi nào.

Hắn tại bậc thang bước lên một lúc về sau, bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía dường như đang chứng thực một cái ý nghĩ.

“Bóng tối, quả nhiên không còn tiến lên.” Nhất Minh nhỏ giọng thì thào, quan sát một lúc về sau, thế là bước chân chậm rãi đi về phía trước.

Theo mỗi một bước bước ra, bóng tối lại dần dần mang hắn bao phủ vào bên trong, ngay cả bậc thang cũng phảng phất như bị hắc ám dần dần nuốt chửng, thẳng tới một cái thời khắc…

Phía trước mặt của hắn, chính là thâm uyên!

Nhất Minh nhìn lấy thâm uyên, trái tim cũng không hiểu sao nhảy lên kịch liệt, một loại cảm giác tử vong rất là nồng nặc bao phủ lấy hắn, khiến toàn thân cũng đồng loạt run lên!

Nhưng kỳ lạ là, lại không hề có một chút cảm giác nào…

Nhất Minh lấy tay chạm lên trên mặt, một loại cảm giác mơ hồ truyền vào tâm thần của hắn, nói cho hắn biết tay của chính mình đang chạm lên mặt, nhưng cái cảm giác này lại phi thường không đúng, như giả như thật, lại tựa như…

Mộng cảnh!

Rõ ràng chính mình chỉ mới đi đến một trăm chín mươi chín bậc, rõ ràng trong trí nhớ nhìn thấy còn rất nhiều bậc thang ở phía trên, bây giờ lại hoàn toàn không có.

Bậc thứ hai trăm… đã bị thâm uyên nuốt chửng không còn.

Bây giờ nhìn lại, xung quanh chỉ còn mỗi một mình hắn đứng tại bên trên bậc thang, mọi thứ xung quanh đều là bóng đêm vô tận, bàn tay giơ về phía trước, lại không cảm giác được bất cứ thứ gì, toàn bộ trống rỗng.

Hắn đứng ở nơi đó, phảng phất như rơi vào khoảng không, không còn bậc thang để tiến lên, đồng dạng cũng không có bậc thang để lui lại, hoàn toàn bế tắc.

Nhất Minh không biết chính mình đây là như thế nào, hắn đứng ở nơi đó thật lâu thật lâu, lâu đến mức hắn khiến tâm thần của hắn giãy dụa kịch liệt.

Cảm giác giam cầm, cảm giác trống rỗng, cảm giác bức thiết muốn tìm đến lối ra,... quả thật là khiến cho tâm thần của hắn nhận phải áp lực phi thường to lớn.

Loại cảm giác đè nén kinh khủng kia, khiến hô hấp của hắn càng lúc càng trở nên kịch liệt, hai mắt xích hồng nhìn về thâm uyên ở phía trước.

“Đúng rồi…”

“Mau… đến!”

Theo bước chân chậm rãi nâng cao, huyết tơ trong mắt cũng điên cuồng nổi lên, hô hấp dường như đã đạt tới một cái tình trạng phi thường kinh khủng, loại cảm giác này, hắn rất là quen thuộc.

Chính là khí tức tử vong!

Cảm giác đè nén ở xung quanh khiến hắn nổi lên một cái ý nghĩ, chỉ cần chính mình bước về phía trước, chính mình liền sẽ có thể thoát khỏi nơi đây, có thể thoát khỏi cái cảm giác đè nén phi thường kinh khủng.

“Đúng… đúng… đúng, mau… đến, ngươi… giải thoát!”

Theo thanh âm mơ hồ tại trong tâm thần của hắn vang lên, ngay cả cảm xúc cũng bởi vì cái thanh âm này mà phi tốc dâng trào, cũng vào thời điểm này một đoàn ám ảnh tại sâu bên trong hắc ám bắt đầu hiện lên, nhìn qua, chớp mắt.

Thế là trong một cái chớp mắt, bậc thang bỗng dưng biến mất không thấy, thân thể của Nhất Minh cũng vào lúc này đột nhiên rơi xuống, càng lúc càng nhanh.

Cảm giác trải qua, tựa như bản thân bị hụt chân mà không có bất cứ thứ gì bám vào, giữa không gian tràn đầy hắc ám và tĩnh mịch, tâm thần của hắn, tựa hồ như lâm vào bóng đêm vô tận, ngay cả ý thức cũng càng lúc càng trở nên mơ hồ không rõ.

Cơ thể là ý thức mơ hồ, nhưng cảm giác mà hắn nhận được lại phi thường chân thật, nồng đậm ác ý bao khỏa toàn thân, khiến thần sắc của Nhất Minh dần dần trở nên vặn vẹo.

Hắn điên cuồng hô hấp, khí tức tử vong giáng lâm trên người, làm cho loại cảm giác đè nén kia trở nên phi thường mãnh liệt!

Hắn nhận ra, chính mình đang gặp phải nguy cơ không cách nào tưởng tượng, hắn có thể rõ ràng ý thức của bản thân đang lâm vào hắc ám, nhưng có vùng vẫy đến cỡ nào thì thân thể cũng không cách nào cử động, nếu như không cố gắng gượng dậy, chờ đợi bản thân, chính là cái chết.

Cảm giác được tử vong càng lúc càng gần, mà cái loại ác ý này lan ra phi thường nhanh chóng, trong mắt Nhất Minh cũng lộ ra điên cuồng.

Tay phải của hắn bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, khao khát cầu sinh mãnh liệt khiến hắn gầm lên một tiếng thét dài, Đao Hồn toàn diện bộc phát, Viêm Long cấp tốc xông ra, không ngừng biến lớn.

Trong đầu của hắn, muốn phá tan hắc ám đòi hỏi Viêm Long phải thật mạnh thật mạnh, bởi vì giờ khắc này hắn vô pháp vận dụng lực lượng khí huyết, chỉ mỗi Đao Hồn có thể tán khai, chính vì như vậy hắn phải khiến Viêm Long bộc phát toàn lực mới được.

Đối lập hắc ám, chính là quang minh!

“Ngao!”

Viêm Long giờ này, càng là rống lên một tiếng kinh thiên động địa!

Tiếng rống của nó tựa như nhận phải một loại tra tấn nào đó phi thường kinh khủng, long phiến ánh lên hỏa quang ngập trời, thân hình uốn lượn, lập tức bao phủ toàn thân của Nhất Minh vào bên trong.

Oanh một tiếng, Viêm Long dường như cùng với một cỗ lực lượng nào đó va chạm, long phiến kịch liệt run lên, từng loạt thanh âm “ling ting ling ting” liên tiếp truyền ra, có thể thấy được từng mảnh long phiến bắt đầu bong ra, hóa thành ánh lửa, biến mất.

Một mảnh long phiến hóa thành tia lửa tan đi, tâm thần Nhất Minh bỗng dưng nhói lên một cái, sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch, suýt chút nữa thì ngay tại chỗ ngất đi, hô hấp kèm theo run rẩy không cách nào tưởng tượng.

Có thể còn chưa dừng lại ở đó, tiếp theo là mảnh thứ hai mảnh thứ ba,... mỗi mảnh long phiến tróc ra đều khiến não hải của hắn oanh minh tột đỉnh.

Phảng phất như trọng chùy nện thẳng vào đầu, nếu không phải ý chí cầu sinh phi thường mãnh liệt, e rằng hắn đã ngất đi từ lâu.

“Còn… sống, không… nên!”

Thanh âm mơ hồ kia lại lần nữa vang lên, lần này Nhất Minh hắn cũng không có nghe thấy, toàn bộ não hải của hắn, đều là tiếng rống kinh thiên động địa.

Tiếng rống kéo dài tựa hồ lan xa ức vạn dặm hư không, theo từng mảnh long phiến hóa thành ánh lửa tiêu tan, Viêm Long càng lúc càng trở nên trơ trọi đồng thời, tâm thần của hắn cũng nhận phải xung kích phi thường kinh khủng!

Thẳng tới mảnh long phiến cuối cùng tán đi, Viêm Long tựa hồ như rống khàn cả giọng, toàn bộ long thân đều trở nên ảm đạm vô quang, ngay cả thần sắc của Nhất Minh cũng không còn một chút sinh khí nào, phảng phất như lúc nào cũng có thể chết đi.

“Kiệt… sức, tốt!”

“Muốn… ăn!”

Theo thanh âm hư vô phiêu miểu, một cỗ lực lượng hắc ám phi tốc đến gần, Nhất Minh đồng dạng cũng cảm giác được, chính mình, đang cận kề cái chết!

Hắc ám giáng lâm, tử vong bao phủ, quang minh ảm đạm, dần dần vô quang!

Viêm Long phảng phất như ngọn nến duy nhất tại trong bóng đêm vô tận, ngọn nến này, đang phi thường yếu ớt, nhưng vẫn chưa hề tán đi.

Một tia sáng lập lòe tại trong bóng đêm, có thể rất nhanh sẽ dập tắt, nhưng cũng có thể bừng cháy trở lại, tất cả đều tùy thuộc vào…

“Ý chí!”

Nhất Minh mở ra hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoàn ám ảnh đang phi tốc lao đến, tử vong cách hắn càng lúc càng gần, thẳng tới khi tử vong cận kề trong nháy mắt…

Bàn tay chậm rãi giơ lên, dù cho khí lực không còn, dù cho bản thân đang cận kề cái chết, trong mắt càng là bắn ra sát cơ vô cùng mãnh liệt!

Ẩn ở bên trong, còn tán ra khát vọng cầu sinh phi thường kinh khủng, trong miệng Nhất Minh, nhàn nhạt truyền ra thoại ngữ:

“Vô Trung Sinh Hữu!”

Trong nháy mắt, toàn bộ long thân đều tán ra hồng quang rực rỡ, Viêm Long cũng vào lúc này hướng về đoàn ám ảnh kia gào thét một tiếng, cỗ khí tức vô hình đánh vào long thân, như hóa thành làn khói, rất nhanh liền tiêu tán không thấy.

“Muốn… ăn!”

Ác ý nồng nặc bao phủ, thân hình giãy dụa kịch liệt, không ngừng truyền ra tử vong cùng kinh khủng.

Thế nhưng là Nhất Minh hắn cũng không thèm để ý tới, bởi vì giờ khắc này hắn cảm giác toàn bộ tâm thần đều đang phát sinh một loại thuế biến, một loại thuế biến mà hắn vô pháp ngăn cản.

Viêm Long trơ trụi không một mảnh giáp, điên cuồng rống to, tiếng rống kéo dài truyền khắp toàn bộ hắc ám đồng thời, theo long thân tỏa ra hồng quang mãnh liệt, kích thước của nó đang chậm rãi tăng lên.

Trong mắt của Nhất Minh, long thân từng bước tăng cao, một trượng, hai trượng, ba trượng,... thẳng tới toàn bộ thân hình chạm vào hắc ám cuối cùng, cũng chưa hề dừng lại.

Dưới con mắt tựa như ám ảnh tán ra ác ý cùng kinh khủng, giờ khắc này lại ẩn chứa một vệt sợ hãi, nó không ngừng lui về phía sau, mắt nhìn long thân đang không ngừng trở nên to lớn.

Viêm Long cũng chẳng hề quan tâm đến nó, một đường không ngừng bành trướng, thẳng tới khi một tiếng oanh động truyền ra, hắc ám ở trên bỗng dưng hiện ra từng tia vết nứt, kim quang lóe hiện, chiếu rọi xuống dưới.

Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt tái nhợt vào thời khắc này hiện ra một vệt nụ cười vô cùng hưng phấn, theo thanh âm của hắn quát to, từng mảnh long phiến tại trên long thân bắt đầu mọc ra, ánh lên hỏa diễm, đều là hồng sắc!

Mỗi một mảnh long phiến mọc ra, tâm thần của Nhất Minh tựa như được một cỗ lực lượng nào đó rót vào, tươi mát sảng khoái, khiến cho tinh thần của hắn một lần nữa khôi phục trở lại, cũng không còn yếu ớt.

“Ha ha ha ha!” Nhất Minh ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một trận, kết thúc cười dài về sau, ánh mắt quét về đoàn ám ảnh ở nơi xa, thân hình bỗng dưng lướt dọc mà tới.

Toàn thân của hắn, viêm long xoay vòng, kích thước so với trước kia phải to gấp đôi có thừa, từng mảnh long phiến ánh lên hỏa diễm đồng thời, long thân uốn lượn hướng về một quyền trên tay lao đi.

“Không… muốn!” ám ảnh truyền ra hoảng sợ cùng kinh khủng, nó nhận ra được tử vong đang phi tốc đến gần, thế là hướng về Nhất Minh chớp chớp con mắt, hắc ám đồng loạt tán khai.

Thần sắc Nhất Minh trầm mặc, nương theo bàn tay giơ lên, hướng về phía trước chặn lại, lực lượng hắc ám rơi vào trên người của hắn liền phảng phất như hóa thành từng làn khói đen, phiêu nhiên tan biến.

Dựa vào đợt tấn công này, Nhất Minh nhận ra được đây chính là hồn lực ba động, mà toàn bộ hắc ám bao trùm ở nơi đây, chính là hồn lực của đoàn ám ảnh này đang muốn thôn phệ nguyên hồn của chính mình.

“Thì ra, đây chính là vượt qua tâm ma mà vị tiền bối kia nói.” Nhất Minh thì thào đê ngữ.

Muốn rời khỏi nơi này, vậy thì chỉ cần quét sạch hắc ám, trả lại quang minh.

Thế là Nhất Minh hắn cũng không có nói nhảm, theo bàn tay hướng về phía ám ảnh nhấn một cái, Viêm Long xông ra, ám ảnh chớp chớp con mắt truyền ra kinh khủng hướng về Viêm Long lao tới, bản thân thì hướng về hắc ám phía sau trốn đi.

“Muốn chạy?” Nhất Minh cười lạnh, đây chính là tâm ma của hắn, thế thì còn chạy đi đâu?

Viêm Long toát ra hừng hực hỏa diễm, từng mảnh long phiến tán ra ba động khiếp người, quanh thân còn có một tầng tựa như khí lưu mơ hồ luân chuyển, kinh khủng đánh vào tầng khí lưu bên trên liền tiêu tán không còn, Viêm Long thuận thế truy kích đi theo.

Theo Viêm Long tại đoàn ám ảnh lướt qua, hắc ám bao phủ bỗng dưng rung động mãnh liệt, càng lúc càng hiện ra nhiều tia vết nứt, kim quang len lỏi chiếu vào bên trong, sau một khắc, toàn bộ hắc ám liền ầm vang toái liệt!

Mà cũng vào thời khắc này, bước chân của Nhất Minh cũng thành công bước vào bậc thứ hai trăm, thân hình chậm rãi biến mất không thấy, chỉ còn lại từng thân ảnh mơ hồ giấu trong hư không, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.