Chương trước
Chương sau
Chương 456: Hỗn chiến

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Từ hôm nay trở đi, tiểu đội của chúng ta có tên là Thần Quang, các ngươi chính là thành viên trong tiểu đội, dù ít dù nhiều thì trước kia cũng đã từng ra chiến trường một lần rồi, cho nên ta cũng không muốn nói lại sự nguy hiểm của nó, các ngươi hẳn là minh bạch a.”

“Đó là kiện sự tình đầu tiên, sự tình thứ hai.” Nhất Minh nhàn nhạt quét mắt nhìn qua đám người, tiếp tục nói, “Tại tiểu đội sẽ không có bất kỳ ước thúc nào, ai muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai tu luyện thì tu luyện, ai luận bàn thì luận bàn, ta không quản đến.”

“Nhưng có một điều các ngươi cần phải nhớ kỹ, mặt trời vừa lặn chính là thời điểm chúng ta ra trận, ta cũng không muốn các ngươi vì luận bàn mà mang theo trọng thương ra chiến trường, các ngươi nhớ kỹ sao?”

Nghe được lời này, rất nhiều võ giả bên dưới đều lần lượt hô lên: “Nhớ kỹ!”, không ai còn hoài nghi về thực lực của hắn, thậm chí còn có rất nhiều người ẩn ẩn lộ ra thần sắc kích động, cũng không biết là kích động vì thực lực của hắn, hay là kích động vì được ra chiến trường đây.

Đợi mọi người yên tĩnh về sau, Nhất Minh cũng không vội mà mở miệng nói tiếp, ánh mắt dần dần đảo qua tất cả mọi người về sau, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh rất là quen thuộc, dường như chính mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Trầm ngâm chốc lát, là nàng?

Hắn nhìn nữ tử khoác một thân y phục màu vàng đứng ở cách đó không xa, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào hắn, bốn mắt đối mặt về sau, nàng mới nhanh chóng thu hồi nhãn tuyến, không dám nhìn thẳng.

Giờ khắc này hắn mới khắc sâu ấn tượng, gương mặt của cô nàng này quả thật là phá lệ kiều diễm, ở bên trong Độc Lâm lúc đó sắc trời âm lãnh, hắn cũng không có tâm tư đi chú ý những vấn đề này, bây giờ nhìn lại, quả thật là khiến cho lòng người rung động!

Nhưng dù là như vậy, nàng so với mọi người phải giữ một đoạn khoảng cách, không vì cái gì khác, bởi vì tất cả những người ở nơi đây chỉ có một mình nàng là nữ tử.

Những người khác phần lớn đều là thanh niên, còn lại là một ít trung niên cùng lão giả, xem bộ dáng là đang hy vọng tại nơi chiến trường này tìm được cơ hội làm ra đột phá, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn qua về sau liền không còn chú ý đến.

Trọng tâm ánh mắt của hắn đều chú ý tại trên người của nữ tử này, nàng chính là người sử dụng linh phù mà hắn gặp tại bên trong Độc Lâm.

Lần đó hắn cố tình dẫn dụ một đám Linh tộc rời đi, để lại La Duệ Quân cho cô nàng mang trở về quan ải.

Không ngờ, trong tiểu đội của mình lại có sự xuất hiện của cô nàng này, xem ra là bớt được không ít khí lực a.

Nghĩ như vậy, Nhất Minh mới mỉm cười đối với mọi người nói ra.

“Kiện sự tình thứ ba cũng không có gì quan trọng, chính là muốn cùng mọi người nói một chút, chiến trường mặc dù là một nơi vô cùng hung hiểm, có thể vẫn lạc bất kỳ lúc nào, nhưng trái lại đó cũng là một nơi tràn đầy cơ duyên, nếu có thể nắm bắt, bản thân liền có thể nhanh chóng trưởng thành.”

“Một khi bước ra chiến trường, nhớ kỹ, sẽ không có ai vì các ngươi mà hy sinh chính mình, tính mạng của chính mình thì phải do chính mình nắm lấy, đánh không lại thì cho ta chạy, không có gì phải lo lắng hết, dù sao cũng là chết, cách các ngươi chết sẽ khiến cho tên tuổi của các ngươi vang xa hoặc là chìm vào đáy cốc, tùy các ngươi chọn.”

Trên chiến trường, quay đầu bỏ chạy chính là tối kỵ, nhưng vị đội trưởng này lại nói cho bọn hắn biết, đánh không lại thì có thể chạy, nhưng chạy xong thì lại không sống được, vậy bọn hắn chạy lại có ý nghĩa gì?

Nhìn ra được thần sắc của đám người mộng bức không hiểu, thế là Nhất Minh cười nói:

"Rơi vào trường hợp đó, các ngươi liều chết cũng là chết, bỏ chạy cũng là chết, thế nên ta mới nói, tính mạng của chính mình thì phải do chính mình nắm lấy, ta hy vọng các ngươi sẽ không phải lâm vào tình thế như vậy, mỗi quyết định được đưa ra, đòi hỏi phải tính toán kỹ càng.”

“Đã không đánh thì thôi, một khi đã ra quyết định tấn công, các ngươi liền không có cơ hội quay đầu, cho nên, phải suy tính cho thật kỹ.”

Nghe được lời này về sau, đám người âm thầm gật đầu, vị đội trưởng này nói quả thật là có đạo lý.

Trên chiến trường mặc dù không cho quay đầu bỏ chạy, nhưng đó là đối với trường hợp đang xảy ra đại chiến, chỉ cần không đánh lên, bản thân liền có thể quay trở về báo cáo và kéo thêm viện thủ, đây cũng là có thể.

Rất nhanh, liền có người nghĩ tới cái gì, thế là mở miệng hỏi: “Xin hỏi đội trưởng, nảy giờ những điều người nói toàn là suy nghĩ cho chúng ta, đội trưởng không cùng chúng ta ra trận hay sao?”

Lời này vừa ra liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, đám người nhìn qua, người phát biểu chính là một lão nhân thân chống quải trượng, cả người còng xuống, hai mắt khép hờ, toàn thân đều tản mác ra khí tức rất là nguy hiểm, chí ít là đối với đám võ giả bọn hắn chính là như thế.

Nghe được lời này, Nhất Minh liền nhìn hướng lão nhân, hắn ẩn ẩn cảm giác ra được, lão nhân này dường như ngưng tụ nguyên dịch có chút không bình thường, cả người đều toát ra một loại khí tức rất là âm tàn cùng lạnh lẽo, so với đám Linh tộc kia có phần tương tự, nhưng cũng không hoàn toàn giống.

Dường như nhớ ra cái gì, có lẽ là do lão già này sử dụng lục tinh thạch để ngưng tụ ra nguyên dịch đi, thế là hắn mỉm cười lắc lắc đầu.

“Ta đương nhiên là sẽ cùng các vị ra trận, mỗi đơn vị tiểu đội đều có riêng phần mình khu vực để tiến hành dò xét, nhưng có điều, ta sẽ không chỉ đạo tỉ mỉ, các ngươi phải tự thương lượng cùng với nhau để đề cử ra một vài người trở thành đội phó.”

“Để ta nghĩ xem, ba người đi, danh ngạch để trở thành đội phó sẽ có ba người.”

“Mặc dù trong tiểu đội sẽ không cần tuyển ra đội phó cái gì, nhưng ta thích như thế, các ngươi chỉ có cơ hội để thể hiện trong lần này, mỗi một vị đội phó đều sẽ có thêm một phần chiến công từ ta, thời hạn là trước lúc mặt trời lặn, các vị tùy ý.”

Nói xong, Nhất Minh cũng không thèm quan tâm tới bọn hắn, bản thân liền xoay người bước vào bên trong cứ điểm, tiến vào mật thất, bắt đầu bế quan.

Hắn đề ra ba người đội phó chẳng qua là thay hắn quản lý đám người này cùng đưa ra quyết định mà thôi, thậm chí có việc gì cần làm cũng có thể phân phó bọn hắn đi làm thay, cũng không cần bản thân phải bôn ba mệt nhọc.

Nhìn thấy Nhất Minh rời đi, đám người ngây ngẩn một lúc sau, liền có một thanh niên kích động bước lên phía trước chắp tay nói: “Các vị, chức vị đội phó, tại hạ lĩnh lấy một cái, như thế nào?”

“Như thế nào? Ha ha, ngươi đây là muốn ăn dép à, ta nhìn mặt của ngươi cảm giác rất là tốn dép, ngươi khôn hồn thì cút sang một bên, nếu không đừng trách ta không nói đạo lý!”

Một đám võ giả ở bên ngoài lập tức ồn ào náo động, rất nhiều võ giả ở phương xa giờ khắc này mới lù lù chạy tới bên này xem xét, nhìn thấy tràn diện dường như muốn đánh lên, thần sắc của bọn hắn đều là mộng bức!

Đây là tình huống như thế nào?

Rất nhanh, trận pháp bao phủ cứ điểm chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống đồng thời, một thanh âm từ bên trong cứ điểm vang lên, nghe thấy điều này, rất nhiều võ giả đều dồn dập phóng vào bên trong.

Một màn này liền thu hút rất nhiều võ giả ở phương xa nhìn lấy, quan sát một vòng về sau, cũng không biết tiểu đội này tên gọi là gì, điều này khiến rất nhiều người không hiểu, cái tiểu đội này rốt cuộc là đang làm cái gì đây, vì sao lại ồn ào như vậy đâu?

Mà ngay khi trận pháp vừa hạ xuống một sát na, một đám võ giả đều ma quyền sát chưởng, từng đạo thuật pháp cùng quyền ảnh tung bay bốn phía, ngay cả cô nàng kia cũng gia nhập vào trong đó, rất là hỗn loạn.

Cũng may là vật liệu kiến tạo nên quan ải không phải tầm thường, cho dù là bọn hắn có đánh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến cho kiến trúc sập xuống được, rất là kiên cố.

Tràn diện này xảy ra liền khiến không ít võ giả nhìn ngây người, càng lúc càng có nhiều võ giả chạy đến.

Động tĩnh nơi này thật sự là quá lớn, mặc dù có trận pháp bao phủ vào bên trong, nhưng thanh âm phát tán ra bên ngoài cũng không cách nào có thể che giấu cho được.

Có người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: “Đám người này đây là bị điên rồi phải không, vì sao cả một đoàn đều đánh lên như vậy đâu?”

“Ta cũng không biết, ta vừa mới tới nơi này liền đã xảy ra như vậy, chúng ta có nên mang chuyện này báo cáo cho các vị đại nhân hay không?”

“Các ngươi nhìn, cô nàng kia cũng ở trong đó!”

Nghe được lời này, rất nhiều người đều thuận theo phương hướng nhìn lại, liền thấy một nữ tử với từng vòng hào quang chói sáng bao bọc quanh thân, bọn hắn đều không biết được nữ tử này rốt cuộc sử dụng bao nhiêu linh phù phòng ngự, tất cả công kích rơi vào trên người của nàng đều bị hào quang ngăn chặn trở lại, không tổn thương đến nàng dù chỉ là một chút.

Một trận hỗn chiến kéo dài mấy canh giờ, gần năm mươi tên võ giả cùng nhau hỗn chiến giờ khắc này chỉ còn lại ba người, một nữ tử, một lão giả cùng với một trung niên, tất cả những người còn lại đều là nằm la liệt trên mặt đất, ngay cả khí lực nhấc tay cũng không có, thê thảm vô cùng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lộ ra một vệt mỉm cười, lẫn nhau chắp tay chúc mừng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.