Chương trước
Chương sau
Chương 391: Tựa như hai thế giới

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Khứu giác của đám này đúng thật là thính như chó, ngay cả việc xuất thủ xuất kỳ bất ý cũng không cách nào che giấu được động tĩnh, xem ra là phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

Cảm nhận được nơi xa có từng đạo khí tức đang tiến về nơi đây, Nhất Minh cũng không có ý định dừng lại nguyên địa quá lâu.

Bản thân liền hướng về không trung trảo một cái, tiểu kiếm liền rơi vào trong tay của hắn, cùng lúc đó, trường thương cũng từ phương xa bay tới, đồng thời được hắn thu vào trong túi trữ vật, bản thân liền trong nháy mắt biến mất tại chỗ, hòa vào bên trong màn đêm.

Nhưng vào lúc này, hắn dường như phát giác được cái gì, thân hình bỗng dưng dừng lại, bản thân liền nhanh chóng nhảy lên bên trên tán cây đại thụ, một đôi con ngươi lập lòe tại trong màn đêm, nhìn về phương xa.

Nơi đó có từng đạo khí tức của Linh tộc không ngừng xuyên qua, hướng về phía bên này bay tới.

Phương hướng đúng thật là hướng về phía hắn, nhưng cũng không thật sự là nhằm về phía hắn.

Để Nhất Minh nghi hoặc là, khí tức của đám Linh tộc này dường như rất là uể oải, xem ra là tiêu hao không nhẹ.

Nếu như đám Linh tộc này hướng về phía chính mình, hẳn là khí tức trên người không có yếu như vậy mới đúng, linh lực của bọn hắn phát tán đi ra liền chập chờn rất nhiều, phảng phất như ngọn nến lung lay đổ, bất cứ khi nào cũng có thể dập tắt vậy.

Cảm nhận được từ phương xa truyền tới ba động không giống bình thường, hơn nữa tốc độ lại còn rất chậm, Nhất Minh cũng không có gấp gáp, ẩn mình chờ đợi.

Hắn rất muốn biết, đám Linh tộc này vì sao lại có biểu hiện như thế, nếu như không có cường giả ẩn nấp theo sau, vậy thì chỉ có thể mời các ngươi xuống cửu tuyền đi một chuyến, có trách thì chỉ trách số mệnh của các ngươi đã định.

Nhất Minh cẩn thận quan sát hồi lâu, trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện từng đạo bóng hình chuẩn bị tới gần, tất cả có tổng cộng sáu tên, khí tức trên thân đều đang chập chờn tán loạn, dường như đang cố gắng mang theo thứ gì.

Tám mươi trượng, bảy mươi trượng, sáu mươi trượng,... một đám Linh tộc chậm rãi tới gần.

Từng tiếng sấm nổ oanh trên không, hóa thành một chút ánh sáng không ngừng xuyên qua màn mưa cùng với sương mờ, khí tức âm lãnh ở xung quanh vẫn không hề tán đi.

Ngay cả Linh tộc cũng không ngờ tới, tại hoàn cảnh âm u lạnh lẽo thế này, có một người đang nhìn chằm chằm lấy bọn hắn, phảng phất như một đầu hung thú ẩn mình, chờ lấy thời cơ.

Khoảng cách càng lúc càng gần, bỗng dưng trong lòng Nhất Minh cảm giác được thứ gì, ánh mắt nhìn về một phương hướng khác, nơi đó cũng có từng đạo khí tức của Linh tộc chậm rãi bay tới, tốc độ cũng không có khác biệt bao nhiêu.

Điều này càng khiến hắn cảm giác được một chút ý vị không đúng.

Đại quân của Nhân tộc ở bên kia, vẫn còn đang cùng Linh tộc chiến đến đầu rơi máu chảy, thế mà tại nơi sâu này, lại có từng nhóm Linh tộc hướng về phương hướng này bay tới, hơn nữa khí tức ở trên thân lại biến ảo chập chờn, đây quả thật là không bình thường a.

Nếu như khí tức trên người của bọn hắn cường thịnh thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ, Nhất Minh cảm nhận được từng đạo khí tức phát ra đều chập chờn không rõ, giống như toàn bộ đều hao tổn nghiêm trọng vậy.

Ánh mắt của Nhất Minh hiện lên từng tia hàn mang, hắn cũng không có e ngại, bản thân điều chỉnh hơi thở đến mức thấp nhất, cả người hoàn toàn hòa vào hoàn cảnh xung quanh, tiếp tục theo dõi tình huống.

Nếu chỉ có một vài tên thì hắn sẽ không ngần ngại mà ra tay tập sát, dù sao thì trong cảm nhận của hắn, đám Linh tộc này đều yếu không chịu nổi, bản thân mặc dù có thương thế trên người, nhưng xuất thủ nhanh chóng vẫn là không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề là khắp nơi đều có Linh tộc tụ đến, hắn cũng không có ý định đánh cỏ động rắn, một khi làm như vậy, bản thân mình coi như chơi xong.

Mà trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã cảm nhận được, từ khắp bốn phương tám hướng đều có từng nhóm Linh tộc tụ tập về phương hướng này.

Trong cảm giác của bản thân, chí ít phải có mười nhóm Linh tộc đang chậm rãi chạy đến, Linh tộc hành động với quy mô như vậy, chẳng lẽ đang chuẩn bị tập kết?

Thẳng tới hai bên cách nhau chỉ có hai mươi trượng thời điểm, Nhất Minh mới nhìn rõ đám Linh tộc này đang làm cái gì.

Mà ngay khi nhìn rõ vật thể ở phía sau, trong mắt của Nhất Minh nhịn không được lóe lên từng đạo sát cơ, hắn không ngờ tới, chính mình ẩn nấp ở nơi đây lại có thể bắt gặp một màn này.

Tại phía sau của những tên Linh tộc, một chiếc lồng với từng nét đường vân bao bọc bên trên, tất cả đều đang tỏa ra hào quang óng ánh, từng nét đường vân phảng phất như một loại cấm chế nào đó, hình thành phong cấm.

Mà tại chiếc lồng ở bên trong, từng đạo bóng đen bị nhốt ở trong đó, với khoảng cách xa như vậy, Nhất Minh quả thật là nhìn không rõ, nhưng cảm nhận được khí tức trên thân của những bóng đen này phát ra, hiển nhiên là Nhân tộc không sai.

Từng đạo bóng đen ở bên trong đang phát ra khí tức đánh vào chiếc lồng bên trên, từng đạo phù văn không ngừng lấp lóe, một đám Linh tộc ở bên ngoài đều đang thúc dục lực lượng, ngăn chặn trở lại.

Hai bên, một bên thì muốn từ bên trong xông ra, một bên Linh tộc thì ở bên ngoài chặn lại, chính vì vậy mà khí tức của đám Linh tộc đều đang biến ảo chập chờn, cùng với một đám Nhân tộc ở bên trong chiếc lồng đối kháng lẫn nhau.

Nhất Minh có thể nhìn ra được, những Nhân tộc bị nhốt ở bên trong hẳn là thụ thương không nhẹ, khí tức phát ra đều không có mạnh bao nhiêu, chính vì điều này mà Linh tộc ở bên ngoài mới có thể vừa vận chuyển chiếc lồng, vừa mang một đám Nhân tộc hướng về nơi này tụ đến.

Ánh mắt nhìn quanh một vòng, trong lòng Nhất Minh liền có suy đoán, hẳn là từng nhóm Linh tộc kia cũng mang theo Nhân tộc tiến về nơi này, nhưng để hắn nghi hoặc là, vì sao đám Linh tộc này lại bắt sống Nhân tộc mang về đây để làm gì đâu?

Mang theo nghi hoặc trong lòng, Nhất Minh hít sâu một hơi, để tâm tình của bản thân bình tĩnh trở lại, toàn bộ sát ý đều được hắn ẩn nấp đi vào, tiếp tục quan sát.

Từ phía xa xa, Nhất Minh cũng có thể nghe được từng tiếng gào thét, chửi rủa,... liên miên không dứt.

Mà Linh tộc bên kia cũng không có phản ứng lại, bọn hắn chỉ cười hắc hắc, thanh âm đang nói cái gì đó, nhưng bởi vì cơn mưa cùng với từng tiếng nổ oanh trên không, Nhất Minh muốn nghe cũng không cách nào làm được.

Hắn đưa mắt nhìn về chỗ sâu của Độc Lâm, nơi đó đều là một mảnh đen kịt, có một tầng sương đen bao phủ một phiến khu vực vào bên trong, phảng phất như ranh giới của sự sống và cái chết, phía sau hắc ám kia, lại là thứ gì?

Hắn vốn còn mang theo dự định tham gia chiến sự ở bên kia, nhưng bây giờ nhìn thấy một màn này, để lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên mãnh liệt.

Nhất Minh rất muốn biết, đám Linh tộc này vì sao lại bắt sống Nhân tộc mang về nơi đây, bọn hắn hành động như vậy, Nhân tộc bên kia có biết tình huống này hay không?

Từng cái suy nghĩ lóe lên trong đầu của Nhất Minh, hắn cũng không minh bạch những thứ này.

Nhìn thấy từng nhóm từng nhóm Linh tộc ở bên cạnh xuyên qua, khoảng cách giữa Nhất Minh và bọn hắn chỉ cách nhau không tới hai mươi trượng, nhưng bọn hắn rõ ràng là không phải hướng về Nhất Minh mà tới, mà hướng thẳng về phía khu vực hắc ám kia mà đi.

Từng nhóm Linh tộc chậm rãi mang theo một chiếc lồng xuyên vào bên trong, đợi đến khi tất cả đều biến mất không thấy, thân hình của Nhất Minh mới bắt đầu hành động, theo sát phía sau.

Nhìn thấy một tấm màn đen bao phủ ở phía trước, càng tiến về, Nhất Minh có thể cảm nhận ra được độc khí càng thêm dày đặc, hơn nữa nồng độ độc khí cũng càng thêm kinh khủng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một khi chính mình vận dụng độc khí ở nơi đây tiến hành luyện thể, bản thân chắc chắn sẽ thụ thương không nhẹ, với tình huống của thân thể bây giờ, muốn tiến hành luyện thể chẳng khác nào tự sát.

Càng nghĩ, Nhất Minh càng nhất định phải khôi phục khí huyết trên người, mà những tên Linh tộc này, cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Điều Nhất Minh e ngại là, không biết tại bên trong khói đen kia là cái gì, có ẩn tàng cường giả hay không, rồi mục đích của đám Linh tộc sau khi bắt sống Nhân tộc là cái gì…

Vừa di chuyển, hắn không ngừng suy tư những vấn đề này, trong bất tri bất giác, thân hình đã chậm rãi tiếp cận đến gần.

Càng đến gần, giọt tí tách bên trong cơ thể rơi xuống càng thêm nhanh chóng, hô hấp cũng nặng nề thêm mấy phần, thân thể ẩn ẩn có chút run lên.

Đại lượng độc khí ở xung quanh điên cuồng chen chúc đi vào, phảng phất như một đám giòi gặp được mỹ vị.

Nhất Minh có thể cảm giác rõ ràng, chính mình mặc dù có thể mang độc khí chuyển hóa thành linh lực bổ sung đi vào, nhưng thể tích của giọt tí tách càng lúc càng thêm nhỏ dần, điều này khiến sắc mặt của hắn có chút biến đổi.

Bước chân ngay lập tức dừng lại, cẩn thận cảm thụ tự thân.

Chiếu theo tình huống trước đó, tại vòng ngoài của Độc Lâm, hắn không có cảm nhận được điều bất thường này, cho dù có hấp thu độc khí thì giọt tí tách cũng chẳng hề có biến hóa quá lớn.

Bây giờ tình huống lại có chút không giống, đại lượng độc khí ở xung quanh đã trở nên cực kỳ nồng đậm, khả năng ăn mòn cũng trở nên khủng bố, hắn chỉ ở tại nơi này chốc lát mà thể tích của giọt tí tách đã nhỏ đi thấy rõ.

Nếu tình hình này tiếp tục tiếp diễn, không chừng giọt tí tách sẽ ngừng rơi xuống, đến khi đó, bản thân chính mình coi như chơi xong.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh nhớ lại tình huống trước kia, chính mình hấp thu linh khí đi vào bên trong cơ thể, đại lượng linh lực không có lập tức sinh ra, mà nó tiêu hao một lượng linh khí nhất định thì giọt tí tách mới bắt đầu rơi xuống.

Điều này nói rõ tại bên trong cơ thể của chính mình có thứ đồ gì đó, nó đại khái cần năng lượng mới có thể đản sinh ra giọt tí tách rơi xuống.

Tại nơi này, bây giờ có một chút khác biệt, đại lượng độc khí ở xung quanh đã không phải ở vòng ngoài có thể so sánh, cho nên giọt tí tách càng lúc càng tiêu hao nghiêm trọng.

Nhất Minh lập tức từ trong túi trữ vật xuất ra hai khối linh thạch cho vào trong miệng, lập tức hấp thu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, sau khi linh khí luân chuyển qua vài vòng chu thiên, thể tích của giọt tí tách từ từ lớn ra một vòng, điều này nói rõ giọt tí tách cũng không phải tự nhiên mà hình thành, nó cần linh khí để làm năng lượng, từ đó mới có thể đản sinh ra giọt tí tách.

Độc khí ở nơi đây cũng là một loại linh khí, nhưng linh khí này đã bị biến đổi, trở thành thuộc tính linh khí, tính chất so với linh khí tinh thuần ở bên trong linh thạch đã khác nhau một trời một vực.

Nếu so sánh một cách rõ ràng hơn mà nói, linh khí bên trong linh thạch giống như nước suối, bản thân chỉ việc hấp thu đi vào mà thôi, còn việc thanh lọc cơ thể cũng không mất quá nhiều công sức.

Còn độc khí tại nơi đây thì giống như nước suối bị tạp chất pha nhiễm, nồng độ tạp chất càng nhiều, khi thân thể thanh lọc sẽ càng mất nhiều công sức.

Mà loại độc khí này còn có khả năng ăn mòn cực kỳ cao, chính vì điều này mà theo thời gian trôi qua, thể tích của giọt tí tách rơi xuống càng lúc càng nhỏ dần, đại biểu cho năng lượng cất trữ ở bên trong đang dần dần tiêu hao đi.

Minh bạch những điều này, Nhất Minh đối với giọt tí tách bên trong cơ thể đã có đại khái hiểu rõ, giờ khắc này giọt tí tách đã hoạt động bình thường, thân thể hô hấp cũng trở nên bình ổn hơn rất nhiều.

Nhất Minh đưa mắt nhìn về vùng sương đen trước mặt, ánh sáng lờ mờ từ thương khung truyền ra, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, tại trước mặt mình không xa, một tấm sương đen bao phủ cả một phiến khu vực vào bên trong, phảng phất một chiếc màn đen ngăn cách cả hai thế giới, một khi bước vào bên trong, hắn phải chuẩn bị đối diện với tử thần bất kỳ lúc nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.