Hắn không cách nào ngờ tới, từ trong cảm giác ban đầu, hắn tưởng đâu người tới chỉ là Chân Nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi, nếu là như vậy, hắn cũng không cần chú ý quá nhiều.
Không ngờ trong thời khắc quan trọng, lão già này lại bộc phát ra lực lượng của Chân Nguyên cảnh trung kỳ, đúng thật là rừng càng già càng cay, người càng già càng không thể khinh thường.
Hắn không nói hai lời, bản thân liền chạy trốn mất dạng, chỉ cần câu kéo thời gian đủ lâu, chờ đợi tên đồng bạn đang từ phương xa tới gần, bản thân liền sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Nhưng Hổ lão làm sao có thể để hắn chạy trốn như vậy được, bản thân ngay lập tức tế ra một cái trận bàn, quang mang bên trên bỗng dưng đại thịnh, một luồng khí tức mạnh mẽ nhanh chóng bộc phát ra ngoài, thẳng tiến thương khung.
Rất nhanh, một đoàn ánh sáng ngay lập tức phát ra bốn phương tám hướng, hình thành một cái màn sáng, bao bọc một phiến khu vực vào bên trong, giống như một tòa đại trận vậy.
Tên Linh tộc cảm nhận được màn sáng bao phủ ở phía trước, thân hình ngay lập tức dừng lại, gương mặt thật sự hoảng hốt nhìn về màn sáng ở xung quanh, khắp nơi đều là màn sáng bao bọc, không hề có một cái lỗ hổng nào.
Giờ khắc này, tâm của hắn thật sự nguội lạnh, bản thân làm sao không biết, chính mình đây là rơi vào trong khốn trận của lão già kia rồi, nhưng trận này có điều đặc biệt là, ngay cả lão già kia cũng rơi vào bên trong, điều này nói rõ trận này chỉ có tác dụng phong tỏa không gian, muốn sống sót, e rằng tránh không được một trận chiến rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của tên Linh tộc càng có lục quang ẩn hiện, phảng phất như thỏ con bị dồn tới đường cùng, gương mặt bắt đầu dữ tợn nhìn chằm chằm về hai người, khí tức trên thân bỗng dưng tăng mạnh, hắn không nói hai lời, thiêu đốt tinh huyết.
Nhìn thấy tên Linh tộc không còn có ý định chạy trốn, Hổ lão cười lạnh trong lòng, lão thật không có để tên này vào trong mắt, tu vi của bản thân cao hơn hắn một bậc, muốn giải quyết cũng không phải là khó khăn gì.
Đừng thấy Chân Nguyên cảnh sơ kỳ cùng với trung kỳ chỉ chênh nhau một cái cảnh giới, thật sự chỉ có cường giả ở tại cảnh giới này, mới biết được khoảng cách chênh lệch là có bao xa.
So về số lượng chân nguyên, Chân Nguyên cảnh trung kỳ có lượng chân nguyên vượt trội hơn tu sĩ sơ kỳ rất nhiều, không những độ nồng đậm của chân nguyên hoàn toàn vượt xa, mà lực bộc phát cũng so với tu sĩ sơ kỳ càng là kinh khủng.
Cho nên Hổ lão đối với một tên Chân Nguyên cảnh sơ kỳ thiêu đốt tinh huyết cũng không có e ngại, điều lão quan tâm, chính là đạo khí tức đang ở nơi xa kia.
Ánh mắt nhìn sang một phương hướng, nơi đó còn có một đạo khí tức rất là cường hoành đang nhanh chóng lao tới, hẳn là không bao lâu liền sẽ tới nơi này.
Dựa trên chân nguyên bộc phát đi ra, lão có thể dự đoán được, tên Linh tộc đang chạy tới có tu vi hoàn toàn không hề kém gì chính mình, ẩn ẩn còn vượt trội hơn một chút.
Dù là như vậy, Hổ lão cũng không có lo lắng quá nhiều, từ lúc tách ra khỏi Đại trưởng lão, vị đại nhân kia có cho lão không ít thứ tốt.
Những thứ đồ này nằm trên tay của Đại trưởng lão so với rác cũng không khác bao nhiêu, nhưng đối với tu vi hiện giờ của Hổ lão, đây toàn là bảo vật nha, cái trận bàn đang tỏa ra hào quang óng ánh cũng là một trong số đó.
Mặc dù phạm vi phong tỏa cũng không có bao nhiêu, lực lượng ẩn chứa bên trong cũng không mạnh, nhưng chỉ cần khiến cho tên Linh tộc này dừng lại một chút, như vậy đã đủ.
Không biết có phải là do Đại trưởng lão thưởng thức Hổ lão, cho nên mới đưa cho Hổ lão những thứ đồ này hay không, dù sao thì tại trong vùng Độc Lâm này, có một chút linh bảo phòng thân cũng tốt cho việc tìm kiếm thiếu chủ hơn.
Đại trưởng lão tinh tường, chính mình một khi bước vào Độc Lâm, cường giả của Linh tộc chắc chắn sẽ không để bản thân tự do đi tìm thiếu chủ, chỉ có thể để chuyện này giao lại cho Hổ lão, để khích lệ, Đại trưởng lão giao cho Hổ lão một chút đồ chơi nhỏ cũng là đương nhiên.
Ánh mắt của Hổ lão nhìn sang khí tức ở xa xa chốc lát liền thu hồi trở lại, toàn bộ khí cơ đều khóa chặt thân hình của tên Linh tộc phía dưới, dù cho hắn có thiêu đốt khí huyết, trong mắt của lão, chẳng qua chỉ là đang giãy chết mà thôi, hoàn toàn không hề có một chút uy hiếp nào.
Nhất Minh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên nổi lên một cái ý nghĩ, không chờ bao lâu, thanh âm của hắn khàn khàn vang lên.
“Hổ lão, ta có một cái yêu cầu nho nhỏ, không biết có thuận tiện cho Hổ lão hay không?”
Nghe nói lời này, Hổ lão nhìn qua Nhất Minh.
Giờ khắc này, toàn thân của thiếu niên trước mắt đều là máu, vết thương chồng chất trên người, toàn bộ đều nứt toác đi ra, phối hợp với con ngươi tràn đầy băng lãnh, khiến nội tâm của lão không rét mà run!
Mặc dù chính mình đã tiến giai trung kỳ, nhưng đối diện với ánh mắt kia, lão ẩn ẩn có cảm giác đang đối diện với tử thần đồng dạng, một loại cảm giác chết chóc xông thẳng lên đầu khiến Hổ lão nhất thời không kịp phản ứng.
Vài hơi thở đi qua, Hổ lão mới bình tĩnh trở lại, bản thân gật gật đầu, không có từ chối: “Công tử có yêu cầu gì thì cứ nói với ta, phanh thây hay giữ lại một hơi thở, ta đều có thể làm được.”
Lão đương nhiên nhìn ra sát ý trên người của Nhất Minh, cho nên có chút suy đoán trong lòng, giờ khắc này nói ra, coi như là biểu thị bản thân đối với chuyện này không có ý kiến gì.
Nhất Minh nghe vậy liền cười cười, thanh âm yếu ớt nhưng lại không chứa một chút tình cảm nào, phảng phất đang tuyên bố sinh tử của tên Linh tộc bên dưới kia.
“Giết hắn, nhưng đừng hủy thi diệt tích là được, ta cần huyết dịch trên người hắn để khôi phục tự thân, việc này còn nhờ Hổ lão trợ giúp một chút.”
Nghe nói lời này, con ngươi của Hổ lão bỗng dưng co rụt lại, trong đầu liền lóe lên rất nhiều thư tịch nói về việc dùng huyết dịch để khôi phục tự thân, nhưng hoàn toàn không hề có bất kỳ công pháp nào có thể làm được chuyện như vậy.
Nếu có…
Nghĩ tới đây, Hổ lão dường như vừa nhớ tới một cái gì đó rất là kinh khủng vậy, toàn bộ thân thể đều khẽ run lên một chút, nhưng rất nhanh liền được lão áp chế trở lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường, thanh âm nhỏ giọng vang lên.
“Không... không thành vấn đề.”
Đối với biểu hiện của Hổ lão, dù chỉ là một tia rung động rất nhỏ, nhưng không hề thoát được ánh mắt của Nhất Minh, hắn rất muốn hỏi tiếp vì sao lão lại có biểu hiện như vậy, nhưng tên Linh tộc bên dưới đã không cho hắn làm như vậy.
Nhìn thấy hai tên Nhân tộc hoàn toàn không hề đem mình vào trong mắt, một Chân Nguyên cảnh như hắn, làm sao có thể chịu được loại sỉ nhục này, đây là coi hắn như là không khí sao?
Hắn giận dữ gầm lên một tiếng, toàn thân bộc phát ra lực lượng vô cùng khủng bố, một trảo từ giữa không trung hiển hóa mà ra, ầm vang rơi xuống.
Một trảo giờ khắc này đã đạt tới hai mươi trượng to lớn, chiếu theo lực lượng như thế này, hắn miễn cưỡng đã đặt một chân bước vào ngưỡng cửa của Chân Nguyên cảnh trung kỳ rồi.
Nhưng dù là như vậy, hắn so với Chân Nguyên cảnh trung kỳ vẫn còn có chút chênh lệch, không vì cái gì khác, bởi vì chân nguyên trong cơ thể không có hùng hậu như vậy, một trảo này bộc phát đi ra đã cắn nuốt đại lượng chân nguyên của hắn.
Không còn cách nào, đối mặt với một lão già có tu vi vượt xa chính mình, hơn nữa còn bày ra trận pháp phong tỏa đường lui, hắn cũng không còn cách nào chạy trốn.
Còn về việc ẩn nấp thân hình, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới, đơn giản là vì khoảng không gian này quá nhỏ, chỉ cần lão già kia giảo qua một vòng liền có thể phát hiện ra hắn.
Nhìn thấy một trảo mang theo lực lượng cường đại chụp tới, Hổ lão hừ lạnh một tiếng, đồng dạng là một chưởng oanh ra, thẳng thừng mang một trảo đập không còn một mảnh.
Lực lượng dư ba quét sạch bốn phương, nhưng rất nhanh liền bị trận pháp chặn lại, màn sáng ở xung quanh gặp phải dư ba liền rung động một chút, nhưng sau đó liền yên tĩnh trở lại.
Nhất Minh đứng ở sau lưng Hổ lão, cho nên không có bị dư ba tác động đến, toàn bộ đều được lực lượng của Hổ lão ngăn chặn.
Không đợi tên Linh tộc làm ra cử động tiếp theo, đã thấy thân hình của Hổ lão vọt về phía trước, cùng với tên Linh tộc chiến thành một đoàn.
Càng đánh, khí tức trên thân của tên Linh tộc càng suy yếu, ngay cả bằng cảm nhận bình thường cũng có thể nhìn ra được, tên Linh tộc này hẳn phải thua không thể nghi ngờ.
Thiêu đốt tinh huyết mặc dù có thể phóng đại lực lượng của bản thân, nhưng đồng dạng cũng là tiêu hao rất lớn, nếu không phải trong thời khắc sinh tử, sẽ không có bất kỳ tu sĩ nào nguyện ý lấy bản thân ra làm tiền đặt cược.
Nhìn thấy tên Linh tộc sắp không còn chống được nữa, thế công của Hổ lão càng phát ra hung mãnh, nhất quyết trong thời gian ngắn nhất cầm xuống tên này.
Bởi vì trong cảm giác của lão, tên Linh tộc ở phía xa xa kia đã chuẩn bị tới gần, khoảng cách hai bên còn không đầy ngàn trượng.
Cảm nhận được sinh cơ của bản thân không ngừng trôi qua, bản thân càng không có khả năng chờ tới khi đồng bạn chạy tới cứu viện, ánh mắt của tên Linh tộc càng phát ra hung quang, hắn nhìn về phía thiếu niên xa xa, lòng đầy căm phẫn!
Hắn hận không thể thoát ra một chưởng chụp chết tên thiếu niên kia, nhưng có lão già này hỗ trợ, e rằng ý nguyện này phải theo sinh mệnh của hắn mà chìm vào thâm uyên.
Từng tiếng oanh minh liên tục truyền ra, tên Linh tộc càng đánh càng rơi xuống bên dưới, thẳng đến khi một tiếng ba động mãnh liệt vang lên, bụi mù văng tứ tung bốn phía, khí tức của tên Linh tộc cũng vào lúc này liền chôn vùi không còn.
Đưa mắt nhìn lại, đã thấy một cánh tay của Hổ lão nắm lấy đầu của tên Linh tộc ngự không tới gần, cả người của hắn đều không còn động đậy, trên thân còn có huyết dịch chảy ra, mùi máu tươi cho người ta cảm giác chán ghét mà âm tàn đến cực điểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]