Chương trước
Chương sau
Chương 333: Tô Linh Nhi

Nhìn thấy bạch bào lão giả phản ứng lớn như vậy khiến hai người Nhất Minh có chút sững sờ!

Không nghĩ tới vị tiền bối này lại từ chối như vậy, nhìn bộ dáng kia hẳn là đối với chuyện mình gia nhập tiểu đội rất là có thành kiến, hắn không hiểu ra sao, chính mình với vị tiền bối hẳn là mới lần đầu gặp nhau a, làm sao lại phản ứng lớn như vậy đâu?

Ngay cả Hổ lão đứng ở một bên cũng không hiểu ra sao, trước đó chính mình tiến tới tạo sách cho những thành viên trong đội hảo hảo tốt, bây giờ bị vị tiền bối này từ chối, hẳn là tiền bối này có lý do a?

Nhất Minh cùng với Hổ lão bốn mắt nhìn nhau một cái không nói gì, lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ nhìn lấy vị bạch bào lão giả trước mặt, thần sắc kia rất là nghi hoặc.

Cảm thấy được phản ứng của chính mình có chút lố, bạch bào lão giả mặt không đỏ tim không đập hắng giọng một cái, hai cánh tay phất ra phía sau, một bộ cao nhân bộ dáng chậm rãi giải thích nói.

“Ta không phải là từ chối không tạo sách cho các ngươi, nhưng đại nhân ở phía trên có lệnh cần ta phải nhanh chóng đi lên gặp mặt một chút, các ngươi ở đây chờ ta một lát.”

Nói xong lão không nhanh không chậm lập tức hướng về phía cầu thang bước lên phía trên tầng lâu mà đi, để lại Nhất Minh hai người một mặt rất là nghi hoặc.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta ngồi chờ một chút đi.” Hổ lão nhìn thấy điều này có chút bất thường nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì, với kinh nghiệm của lão đương nhiên là nhận ra vị tiền bối kia đang đánh chủ ý không tốt, nhưng dù là như vậy lão cũng không có khả năng ngăn cản người ta a.

Mà tại tầng thứ sáu phía trên của Chiến Bị Lâu.

Bạch bào lão giả không cần bao nhiêu thời gian đã đi đến nơi này, bản thân hiện tại đã đứng trước một cánh cửa rất là bình thường, lão nhanh chóng sửa sang lại quần áo chỉnh tề một chút, thanh âm từ bên ngoài vọng vào bên trong.

“Đại nhân! Có một sự tình cần bẩm báo đại nhân một hai, chuyện này liên quan tới tương lai của Nhân tộc, mong đại nhân thứ tội!”

Sau khi nói ra lời này, bạch bào lão giả cẩn thận cung cung kính kính đứng ở một bên trước cửa, dường như đang chờ đợi cái gì.

Không lâu sau, một thanh âm có chút khàn khàn từ phía sau cánh cửa vọng ra: “Vào đi.”

Nghe được lời này, bạch bào lão giả liền cung cung kính kính đi vào, nhìn thấy một lão giả đang ngồi xếp bằng tại giữa lầu các, quanh thân không hề có một chút khí tức nào phát ra, bạch bào lão giả liền ngay lập tức hành lễ một cái.

“Chuyện mà ngươi muốn nói ta đã biết rồi.” thanh âm của lão giả khàn khàn vang lên, ánh mắt từ từ mở ra nhìn về một phương hướng tại bên ngoài tòa thành, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười tiếp tục nói.

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ việc thuận theo ý tứ của thiếu niên kia làm theo là được, an nguy còn lại không đến lượt chúng ta quản nhiều như vậy.”

Nghe được lời này, bạch bào lão giả liền sửng sốt một chút, không nghĩ tới vị đại nhân này cũng không có lo lắng bao nhiêu a, nếu đã như vậy thì chính mình cũng không cần vẽ vời thêm làm cái gì.

Bạch bào lão giả liền cung cung kính kính thoái lui ra bên ngoài.

Nhìn thấy bạch bào lão giả sau khi thoái lui ra bên ngoài sau, một thân ảnh nữ tử xinh đẹp động lòng người lập tức hiện ra, cô nàng mặc một bộ váy màu xanh lục rất là sắc sảo đứng yên ở đó.

“Đồ nhi, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, không biết ý nghĩ của ngươi như thế nào?” lão giả nhìn về nữ tử trước mắt mở miệng hỏi.

“Sư tôn đã có phân phó, Linh nhi đương nhiên là nghe theo!” thanh âm của nữ tử trong veo như nước, đứng trước sư tôn của mình nàng không dám từ chối.

“Cũng không có cái gì đặc biệt, ngươi gia nhập vào tiểu đội của thiếu niên kia sẵn tiện bảo hộ hắn một chút, không cần làm gì nhiều, chỉ cần trong thời khắc quan trọng bảo vệ tính mạng của hắn là được.”

Nghe được lời phân phó này khiến cho Tô Tiểu Linh có chút bất ngờ, sau đó chính là mừng rỡ!

Nàng không nghĩ tới có ngày chính mình lại có thể đi chơi… à không, là thực hiện nhiệm vụ bảo vệ như vậy nha.

Trước kia, thân là Ám Vệ trong gia tộc, nàng không lúc nào là không đề cao cảnh giác cả, muốn dạo chơi cũng không cách nào làm được.

Bây giờ lại được giao cho nhiệm vụ đi chơi… à không, là bảo hộ như thế này khiến nàng vui mừng quá đỗi!

Điều này không khác gì biến tướng cho mình thời gian thảnh thơi cùng đi dạo chơi a, còn về việc phụ thân ở bên kia hẳn là có sư tôn ra mặt rồi, chính mình cũng không cần lo lắng tới, ha ha!

Nàng nhanh chóng áp chế kích động trong lòng, gương mặt kia đỏ hồng cả lên, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một vệt nụ cười khoái ý, cả người nhanh chóng khom người xuống để không cho sư tôn nhìn thấy, bản thân liền đồng ý một câu rồi biến mất không còn tăm hơi!

Nhìn thấy tiểu đồ của mình hành xử như vậy lão giả khẽ lắc lắc đầu, khóe miệng còn hiện lên một vệt nụ cười, tâm tình nhanh chóng khôi phục trở lại, bản thân liền đã nhắm lại hai mắt tiến vào trạng thái đả tọa.

Mà tại khi hai người nói chuyện xong, bạch bào lão giả cũng đã hoàn thành xong việc tạo sách cho Nhất Minh.

Nhìn thấy vị tiền bối này đưa cho chính mình một khối lệnh bài trông có vẻ không khác gì cái của Hổ lão, Nhất Minh liền lập tức nhận lấy, cẩn thận cảm thụ một chút, cái đồ chơi này hoàn toàn không hề có một chút phản ứng nào a?

“Ha ha, cái đồ chơi này ngươi hẳn là được giải thích qua, cho nên ta cũng không có nhiều lời làm gì, đại chiến hung hiểm vạn phần, thân là tu sĩ Thần cảnh như ta cũng có khả năng vẫn lạc bất kỳ lúc nào, ngươi là hạt giống tương lai của Nhân tộc, cái nào nên làm, cái nào không nên làm cũng không cần ta nói a?”

Nghe được vị tiền bối này đối với chính mình dặn dò nhiều như vậy, Nhất Minh gật gật đầu cung kính nói: “Đa tạ tiền bối quan tâm, bản thân ta tự biết lượng sức mình mà đi.”

Nói xong câu này, Nhất Minh cùng với Hổ lão dự định bước ra bên ngoài lầu các thì một thân ảnh đã đứng chắn ngay sau lưng của hai người.

Nhất Minh đưa mắt nhìn lại, người này chính là một nữ tử mặc một chiếc váy màu xanh lục, cô nàng đang đưa đôi mắt tròn xoe cùng với khóe miệng cười toe toét nhìn lấy chính mình, điều này khiến hắn có chút không hiểu ra sao.

Đang lúc Nhất Minh định bước qua người cô nàng rời đi thì một thanh âm trong trẻo mang theo ý cười vang lên: “Ngươi chính là tên thiếu niên Minh Tôn kia?”

Nhất Minh nghe được lời này liền nhìn trái nhìn phải một chút, hoàn toàn không hề thấy có thêm bất kỳ ai, hắn liền đưa tay chỉ chỉ chính mình hồ nghi nói: “Ta đúng thật là gọi Minh Tôn, cô nương tìm ta sao?”

“Nói nhảm, ở đây chỉ có một mình người là thiếu niên, chẳng lẽ là ta nói chuyện với mấy lão già này hay sao?” Linh nhi không một chút kiêng kỵ nào nói thẳng ra bên ngoài, hoàn toàn không cho hai lão già đứng kế bên một chút mặt mũi nào.

Nhìn thấy thiếu niên này xác định như vậy, Linh nhi liền nở ra nụ cười, nàng vốn dĩ đã biết thiếu niên này từ trước, nhưng quá trình làm quen vẫn là phải làm dáng một chút, nếu không thì tên này sẽ làm ra cảnh giác a.

“Ha ha, vậy thì ta không tìm sai người rồi, ta rất là hâm mộ ngươi đó nha.” Tô Linh Nhi vỗ vỗ bờ vai của Nhất Minh cười ha hả nói: “Còn trẻ như vậy liền đã giác tỉnh đao hồn quả thật là không có bao nhiêu người có thể làm được.”

“Ta tên Tô Linh Nhi, nếu huynh đệ không ngại thì chúng ta kết bạn cùng nhau giết địch a!”

Nhìn thấy cô nương này xuất hiện, bạch bào lão giả vốn dĩ vừa định đứng ra chào hỏi thì một thanh âm từ trong đầu của lão vang lên: “Đạo hữu cứ xem như không biết ta là được.”

Nghe được truyền âm, động tác của bạch bào lão giả ngay lập tức dừng lại, nhưng tiếp theo sau đó liền làm ra ứng đối, nếu như vị đạo hữu này có ý định riêng thì chính mình cũng không cần xen vào làm gì.

“Cô nương đến đây là để tạo sách sao?” bạch bào lão giả hướng về phía Linh nhi mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy a, ta muốn gia nhập vào tiểu đội của vị huynh đệ này.” Linh nhi nghe vậy liền gật gật đầu, sau đó liền hướng về phía Nhất Minh cười hỏi: “Không biết có thuận tiện hay không?”

Nhìn thấy cô nàng này sảng khoái như vậy khiến Nhất Minh có chút không kịp thích ứng, đây là lần đầu tiên mà hắn gặp một nữ tử không kiêng nể gì như vậy.

Tính cách hào sảng này khiến hắn nhớ tới một người, cô nàng kia mặc dù không có hào sảng như vậy, nhưng tính cách mạnh mẽ cũng không khác với vị cô nương này bao nhiêu, thẳng thắng không lòng vòng, hơn nữa còn ưa thích giết địch…

Nghĩ tới đây, Nhất Minh nhìn cô nàng trước mắt nghi hoặc hỏi: “Cái này ta không làm chủ được, nhưng nếu cô nương có ý muốn gia nhập cùng với chúng ta thì có chút khó khăn, dù sao thì Hổ lão cũng là đội trưởng của tiểu đội chúng ta, bây giờ cô nương gia nhập vào, vị trí này nên để ai ngồi đây?”

Hắn cảm giác được cô nàng này không phải là một võ giả như hắn, bản thân cô nàng đã là một tu sĩ rồi, còn về thực lực thế nào thì hắn cũng không biết cho được, nhưng so với Hổ lão hẳn là không có chênh lệch bao nhiêu.

Linh Nhi nghe nói lời này liền bừng tỉnh đại ngộ, bây giờ chính mình đang áp chế tu vi ở Chân Nguyên cảnh, mà theo cơ chế của đại đội, mỗi một tiểu đội chỉ có thể có một Chân Nguyên cảnh mà thôi.

Minh bạch những điểm này, Linh Nhi liền khoác khoác tay thoải mái nói: “Không có vấn đề, ta không có hứng thú đi làm đội trưởng cái gì, việc này vẫn là xin nhờ vị đạo hữu này tốt, đạo hữu không có ý kiến gì a?”

Hổ lão sau khi nghe được lời này liền có chút tâm động, nhưng ngay sau đó hắn liền thở phào bất đắc dĩ: “Cái này… cái này không phải là do ta có thể quyết định được, chuyện này còn cần bẩm báo lên đội trưởng phía trên, nếu như đội trưởng đồng ý mà nói, ta cũng không có ý kiến.”

Linh Nhi nghe được lời này liền cảm giác có chút phiền phức, chính mình nên đi gặp tên đội trưởng quản lý đại đội này chào hỏi một chút a, bây giờ tình huống này có chút lòng vòng tốn thời gian.

Nàng liền nhìn qua bạch bào lão giả trước mắt một cái, bản thân liền bước về phía trước làm nũng một chút, cánh tay trắng nõn nà của nàng liền nắm lấy vạt áo của bạch bào lão giả đung đưa qua lại, ngữ khí có chút cầu khẩn nói ra.

“Tiền bối a, ta rất là muốn cùng với vị huynh đệ này cùng chung một tổ đội a, không biết tiền bối có thể thay ta cáo tri với vị đại nhân kia một tiếng hay không?”

Nhìn thấy một vị đạo hữu cùng với chính mình tại cùng một cấp bậc làm ra cử động thế này, đầu óc của bạch bào lão giả có chút ong ong, lão không nghĩ tới cô nàng này sẽ làm ra cử động như vậy.

Khóe miệng của lão có chút giật giật gật gật đầu nói: “Không có vấn đề, vị tiểu huynh đệ này vốn cũng là thiên kiêu của tộc ta, Tiểu Hổ đội có thêm một vị Chân Nguyên cảnh gia nhập cũng là có thể, chuyện này cứ để ta giải quyết là được.”

Nghe được lời này Linh Nhi hận không thể cho bạch bào lão giả một cái ngón tay cái, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ cười ha hả nói ra: “Đi đi đi, còn đứng ở đây làm cái gì, đi ăn mừng tiểu đội của chúng ta có thêm thành viên mới, ta biết một tòa tửu lâu rất là ngon các ngươi không được từ chối à nha!”

Linh Nhi lập tức dùng hai tay đẩy Nhất Minh cùng với Hổ lão ra bên ngoài lầu các, hai người Nhất Minh cùng với Hổ lão mang vẻ mặt vô cùng mộng bức cùng với cô nàng này hướng về một phương hướng bước đi.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.