Chương trước
Chương sau
Chương 331: Xác định

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh tại bên trong phiến không gian này tiếp tục bế quan tu hành, bản thân không ngừng dẫn động băng linh khí nhập thể, rèn luyện nhục thân.

Một tuần tiếp theo liền trôi qua, bản thân hắn đã hoàn toàn vững chắc cảnh giới, Luyện Thể Quyết tầng 8 dưới thập nhị mạch không ngừng rèn luyện đã khiến nhục thân đạt tới trạng thái cực hạn rồi, muốn tăng thêm cũng là không có cách nào làm được.

Nếu muốn bước thêm mà nói, chính mình phải khai mở Thập Tứ mạch mới có khả năng tiếp tục dựa theo lộ tuyến của Luyện Thể Quyết tầng 9 mà rèn luyện, điều này khiến hắn có một chút thở dài.

Không vì cái gì khác, cảm giác bài xích kia càng lúc càng gần, chính mình hẳn là chỉ còn khoảng một tuần tại nơi này mà thôi, điều này khiến hắn có chút tiếc nuối.

Nhưng dù là vậy Nhất Minh cũng không có oán than cái gì, chính mình có đặc quyền như vậy được tiến vào nơi đây, bản thân càng tại nơi này làm ra đột phá đã là vạn hạnh.

Mọi chuyện tiếp theo cứ đi một bước rồi nhìn một bước vậy.

Nghĩ như thế, Nhất Minh cũng không có lãng phí thời gian, một tuần tiếp theo hắn liền tại trong phiến không gian này tiếp tục bế quan tu luyện, không ngừng dẫn động băng linh khí theo toàn bộ Thập Tam mạch tiến hành xung kích bình chướng của Thập Tứ mạch.

Nhưng đáng tiếc là cũng không có thành công, Nhất Minh thở dài ra một hơi, bản thân liền đứng dậy vận động một chút, liền xuất ra trường đao không ngừng luyện tập dưới cơn mưa tuyết này.

Tại một nơi hoàn toàn không hề có bất kỳ thứ gì, chỉ có duy nhất một thân ảnh thiếu niên không ngừng nâng trường đao cắt chém tứ phương.

Một thân bạch y phiêu phù ở trong gió, từng ánh đao không ngừng lấp lóe, theo lực lượng bộc phát, cả một đỉnh núi tuyết đều ầm vang rung động không thôi.

Thẳng tới ngày cuối cùng, đang lúc Nhất Minh đang luyện đao thời điểm, một cỗ lực lượng cường đại bỗng dưng giáng lâm trên người của hắn khiến Nhất Minh không khỏi sửng sốt một chút.

“Đến rồi a!” Nhất Minh lẩm bẩm trong miệng, chỉ cảm giác khung cảnh trước mắt liền tối sầm xuống, tầm mắt bỗng dưng bị kéo dài vô hạn, không đầy vài cái hô hấp hắn liền trở lại bình đài ở bên trên.

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, Nhất Minh thở dài một hơi, thu cất trường đao vào bên trong, quan sát một chút.

Nhìn thấy cả cái bình đài đều không có một bóng người nào, điều này khiến Nhất Minh rất là kinh ngạc!

Hắn không biết đây là có chuyện gì xảy ra, chính mình ở trong không gian kia hẳn là có một tháng thôi a, chẳng lẽ những người ở đây đều rời đi cả rồi?

Một tháng?

Nhất Minh bỗng dưng nhớ lại cái gì, trong thời gian bế quan này khiến hắn quên mất một sự kiện, bây giờ nhìn thấy khung cảnh trống vắng như vậy hắn mới nhớ lại, chẳng lẽ Linh tộc tới rồi sao?

Hẳn là dạng này, nếu không thì cũng không giải thích được vì sao cả cái Thiên Đài đều không có một bóng người nào, mọi người hẳn là đang cùng với Linh tộc tranh đấu rồi đi?

Nhất Minh vừa định xoay người rời khỏi Thiên Đài thì bỗng dưng cảm nhận được cái gì, ánh mắt của hắn nhìn về thiên khung xa xa.

Nơi đó đều là một mảnh âm trầm, từng áng mây màu lục sắc cuộn trào không ngừng, tại phương xa kia còn có từng tiếng ba động truyền ra, có vẻ là có cường giả đang tại tranh đấu rất là mãnh liệt.

Nhất Minh cũng không có suy nghĩ nhiều, bản thân liền bước xuống bình đài, hướng thẳng ra phía ngoài phạm vi của Thiên Đài mà đi.

Bởi vì tại bên trong phạm vi của Thiên Đài không được phép vận dụng linh lực, chính vì điều này mà Nhất Minh không dám ngự không bay đi, mà chỉ vận dụng sức lực của bản thân dẫm mạnh một cái, cả người đều phi tốc hướng thẳng lên cao.

Từng cơn gió mạnh đập thẳng vào mặt, tốc độ vọt lên thật là nhanh khiến cho cả người của hắn hưng phấn không thôi, cảm giác kích thích khiến hắn rất muốn huýt lên một tiếng để biểu đạt cảm giác sảng khoái này!

Chính mình vừa làm ra đột phá liền có thể nhẹ nhõm vọt cao như vậy?

Chỉ không đầy vài cái hô hấp, thân hình của Nhất Minh liền đã rời khỏi phạm vi của Thiên Đài, mà ngay tại lúc hắn vừa ra khỏi Thiên Đài một sát na, một thanh âm quen thuộc từ bên cạnh của hắn vang lên.

Nương theo đạo thanh âm này nhìn lại, Nhất Minh liền thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Người này mặc một thân hoa phục, đầu tóc trắng xóa trước kia bây giờ cũng đã biến đen một chút, khuôn mặt già nua cũng đã không còn bao nhiêu nếp nhăn, xem ra là trẻ hơn gần chục tuổi a!

Người này không phải Hổ lão thì còn ai vào đây?

Nhất Minh nhìn thấy lão ngự không đến gần, khí tức trên người cũng không còn yếu ớt như trước, bản thân khí thế đều so với một vị Chân Nguyên cảnh cũng không thua kém bao nhiêu, điều này khiến Nhất Minh rất là kinh ngạc nha!

Chính mình mới không gặp có một tháng mà Hổ lão đã thành công làm ra đột phá, cái tốc độ này cũng quá là biến thái rồi đi?

Nhưng rất nhanh Nhất Minh liền minh bạch rồi, một võ giả bình thường không có cách nào làm ra đột phá nhanh như vậy được, dựa theo biểu hiện cùng với hiểu biết của Hổ lão trước kia, lão hẳn là một vị cường giả không biết vì lí do gì mà tu vi của bản thân bị rơi xuống.

Bây giờ trở về Chân Nguyên cảnh, đây có thể coi là khôi phục lại tu vi lúc trước mà thôi, cũng không giống như những tu sĩ khác từng bước tu luyện đi lên.

Mà ngay lúc Nhất Minh đang quan sát lấy lão, Hổ lão cũng cẩn thận đánh giá lại vị công tử này một phen, dù sao thì tu vi trước kia của lão khá là thấp, muốn đánh giá ra sâu cạn cũng không cách nào làm được, lão chỉ biết là thiếu niên này bất phàm mà thôi.

Bây giờ quan sát lại một lần khiến ánh mắt của Hổ lão không khỏi toát lên từng tia tán thưởng!

Lão có thể cảm nhận được trên người vị công tử này khi gặp phải chính mình bộc phát ra khí tức cũng không có rung động bao nhiêu, hay nói cách khác chính là không có một loại cảm giác e sợ mà một tên võ giả nên có.

Phải biết, không ít võ giả mỗi khi đối mặt với Chân Nguyên cảnh tu sĩ đều không dám nhìn thẳng vào mặt chứ nói chi là thản nhiên đánh giá chính mình như vậy, điều này khiến lão không khỏi sờ sờ cằm âm thầm gật đầu tán thưởng.

Chính mình bây giờ đã khôi phục lại Chân Nguyên cảnh tu vi vẫn không cách nào đánh giá được sâu cạn của vị công tử này, quả không hổ là thiên kiêu đứng hạng đệ nhất a!

Hơn nữa, lão ẩn ẩn cảm thấy trên người của vị công tử này cho chính mình một chút cảm giác uy hiếp, không biết đây có phải là ảo giác hay không, nhưng khi nhớ lại vị công tử này có thể bước vào cảnh giới Đao Hồn kia, lão liền minh bạch rồi.

“Xem ra chính mình mặc dù khôi phục tu vi Chân Nguyên cảnh vẫn không thể chiếm được một chút tiện nghi nào a!” Hổ lão âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Mà toàn bộ những dòng suy nghĩ này đều trải qua không đầy ba cái hô hấp, hai bên đã cẩn thận đánh giá lẫn nhau một phen.

Dù sao thì thế giới này chính là như vậy, mạnh được yếu thua, nào có đạo lý cường giả sẽ khuất phục đi theo một võ giả yếu kém đâu?

Nhất Minh nhìn thấy Hổ lão xuất hiện ở trước mắt của mình, hắn liền mỉm cười gật đầu nói: “Chúc mừng Hổ lão đã làm ra đột phá, xem ra trong thời gian ta không có ở đây, Hổ lão cũng có cơ duyên của chính mình nha!”

“Ha ha, chỉ là một chút cơ duyên nhỏ, không đáng nhắc tới.” Hổ lão cười to hai tiếng vuốt vuốt cằm khoác khoác tay nói, “Ngược lại là công tử, trong khoảng thời gian này cũng có tiến bộ không nhỏ a, ngay cả khi lão già như ta tấn thăng Chân Nguyên cảnh cũng không cách nào nhìn thấu cho được.”

Nghe được lời như vậy Nhất Minh chỉ là mỉm cười không nói, những câu khách khách khí khí như thế này hắn cũng không muốn dông dài, bản thân liền chuyển đổi đề tài, nghi hoặc hỏi:

“Hổ lão có thể nói cho ta biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì hay không? Giới vực e rằng đã có địch nhân xâm lấn rồi a?”

Nghe được lời này, sắc mặt của Hổ lão đang vui vẻ cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, lão gật gật đầu, ngữ khí chậm rãi kể lại mọi chuyện.

Câu chuyện bắt đầu từ giới vực xảy ra dị biến cho tới việc Bắc vực cùng với Nam vực bên kia có một chủng tộc gọi là Linh tộc bắt đầu xâm lấn, thẳng đến nửa tháng trước, Đông vực bên kia cũng có tin tức truyền tới.

Khi nghe thấy tại Đông vực bên kia thế mà trong bất tri bất giác xuất hiện một phương Hỏa vực, hỏa linh khí tràn ngập khắp nơi, một đám sinh linh tự xưng là Hỏa Linh tộc cũng đã xuất hiện ở đó.

Rất nhiều cường giả của hào môn thế gia bên kia đồng thời xuất động, muốn mang những tên Hỏa Linh tộc này cầm xuống lại nói, miễn cho hỏa vực lan rộng ra thêm.

Nhưng những vị Thần Quân này không ngờ tới, Hỏa Linh tộc thế mà cường đại như vậy, chỉ là Linh Quân cường giả liền đã có hơn hai mươi vị!

Biến cố bất ngờ xảy ra lại khiến cho những cường giả tại Đông vực không cách nào cầm xuống cho được, đành phải thoái lui trở về, đôi bên liền đã lâm vào giằng co, hiện tại kết quả như thế nào còn chưa được biết tới.

Sau khi kể xong những lời này, Hổ lão còn tưởng đâu vị thiếu niên này sẽ rất là kinh ngạc lắm chứ, nhưng nhìn vẻ mặt bình đạm như thường kia, có vẻ như là không có gì bất ngờ vậy a?

Nhìn bộ dáng chăm chú lắng nghe, sắc mặt không một chút biến hóa nào, điều này khiến Hổ lão không khỏi lóe lên một cái ý nghĩ.

“Chẳng lẽ vị công tử này đều đã hay biết những tin tức này rồi?”

Ngay khi ý nghĩ này lóe lên, Hổ lão liền quẳng lên tận chín tầng mây bên trên, tuyệt đối không thể nào!

Bản thân lão đứng chờ ở nơi này đã lâu, mặc dù cũng có đôi khi rời khỏi phạm vi Thiên Đài, nhưng nếu vị công tử này xuất hiện trong thành hẳn là lão có thể nhận được tin tức ngay lập tức.

Dù sao thì thanh danh của vị công tử này không thấp, một khi hiện thân liền sẽ có tu sĩ nhận ra ngay.

Nhưng trong thời gian qua, lão hoàn toàn không hề nghe được tin tức gì về vị công tử này, thẳng tới ngày hôm nay cảm nhận được có thân ảnh từ trong Thiên Đài phóng ra lão mới hướng mắt nhìn lại.

Điều này không thể nghi ngờ nói lên vị công tử này chỉ mới rời khỏi Thiên Đài mà thôi, thậm chí những biến hóa tại bên ngoài cũng không có biết, chính vì vậy mà mới cần chính mình giảng giải những cái này.

Nhưng mà… sau khi giảng giải xong, lão còn đang mong chờ sắc mặt “chấn kinh” của vị công tử này đây, nhưng để lão càng kinh ngạc là, sắc mặt của vị công tử này thế mà bình thản như vậy, tựa như đã biết trước tất cả một dạng.

Mà quả thật là Nhất Minh cũng không có kinh ngạc cái gì, bản thân hắn vốn đã sống tại tương lai không biết bao lâu về sau, nếu nơi này đúng thật là bị Linh tộc xâm lấn thì hẳn là Thiên Long giới rồi.

Đối với những Linh tộc này, Nhất Minh hắn cũng mới gặp qua một chút Linh Tộc nhỏ yếu mà thôi, còn những cường giả chân chính của Linh tộc thì hắn chưa có gặp qua bao giờ, cho nên hắn rất là hiếu kỳ, cường giả của Linh tộc rốt cuộc là chiến đấu như thế nào?

Nhất Minh đưa mắt nhìn về Hổ lão ngữ khí bình thản hỏi: “Ta thấy tại thiên khung không xa đang có dư ba truyền tới rất là mãnh liệt, hẳn là tại Tây vực này cũng đã có Linh tộc xâm lấn rồi phải không?”

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.