Chương trước
Chương sau
Chương 254: Lên đường

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

“Đương nhiên là thật rồi, ta làm sao lại lừa muội làm gì đâu, chúng ta đến đây để cưỡi chim đến trung tâm của tòa thành, ca ca có việc cần phải làm ở đó, đến khi xong việc ca ca sẽ chỉ dẫn muội tu hành, trong thời gian này muội cần phải chuẩn bị tâm lý đó nha.” Nhất Minh nhìn lấy tiểu cô nương cười nói,

“Ca ca yên tâm, muội đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ còn chờ ca ca dạy muội nữa thôi a.” Chúc Thiên Hà nắm chặt nắm tay nhỏ, ngữ khí nghiêm túc nói ra.

Nàng biết, trong thế giới này có rất nhiều người xấu, mà những người xấu này đều rất là mạnh mẽ, nếu như chính mình có thể tu luyện thì cũng không cần lo sợ người xấu kia nữa, chính vì thế mà nàng đối với việc tu luyện này rất là nghiêm túc.

Nhìn thấy một tiểu cô nương lại có thể bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy, điều này khiến lão giả lọm khọm thưởng thức không thôi, một tay của lão sờ sờ cằm cái đầu không khỏi gật gật vài cái, biểu lộ vô cùng coi trọng.

Mặc dù không biết tiếp theo sau sẽ như thế nào, nhưng sự quyết tâm của tiểu hài này quả thật không chạy thoát khỏi đôi mắt của lão, chỉ cần nhìn một chút liền biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu cô nương này ắt sẽ thành một vị cường giả a.

Không biết vị thiếu niên này ở đâu tìm được một hạt giống tốt như thế này, lão cũng không có hỏi, đây dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, chính mình hỏi liền có chút không quá thích hợp, mặc dù không biết tư chất của nàng ra sao, nhưng quyết tâm kia không phải hài tử có thể làm được.

“Haha, xem muội nghiêm túc chưa kìa.” Nhất Minh xoa xoa chiếc đầu nhỏ cười nói: “Không cần phải nghiêm túc như vậy, chúng ta trước tiên vào bên trong đi thôi.”

Nói xong, Nhất Minh cũng hướng về phía lão giả ra hiệu một cái, lão giả gật gật đầu đi theo phía sau, hai lớn một nhỏ tiến vào bên trong khu vực rộng lớn này.

Vừa tiến vào bên trong, Nhất Minh cũng không biết đi đâu cho phải, cả một khu vực vô cùng rộng lớn không nhìn thấy bất kỳ cái gì, nơi này hoàn toàn trống trải, hắn cũng không biết phải làm cái gì cho phải, nơi này tại sao không có ai a!

Lão giả thấy vậy liền mỉm cười giải thích nói: “Công tử có chỗ không biết, trạm dịch chuyển chỉ hoạt động vào ban ngày, cho nên đêm nay chúng ta chỉ có thể lấy số thứ tự trước, sáng ngày mai chúng ta mới có thể lên đường được.”

Vừa nói, lão giả vừa tiến đến một cây cột ở phía bên trái gần cửa ra vào, cây cột này hoàn toàn không có gì bất thường, nhìn vào không khác gì một cây cột bình thường cả, nhưng nghe lão giả nói, cần phải lấy số thứ tự ở cây cột này a.

Thế là Nhất Minh theo sát lão giả phía sau tiến về phía cây cột, chỉ thấy lão giả một tay đặt lên cây cột phía trên, một đoàn ánh sáng từ bên trong cây cột phát ra hóa thành một chiếc lệnh bài, bên trên còn khắc một chữ “Thập” trên đó.

Không thể nghi ngờ, cái lệnh bài này biểu thị cho số lượt người đăng ký, đã có chín người đăng ký phía trước, đám người Nhất Minh cần phải chờ đến lượt mới có thể lên đường.

Làm xong những này, Nhất Minh cùng lão giả vừa định tìm một nơi nghỉ lại gần đây, dù sao thì phải chờ đến ngày mai mới có thể lên đường, đêm nay cũng phải để cho tiểu cô nương này nghỉ ngơi một chút a.

Ngay lúc Nhất Minh cùng lão giả vừa bước ra khỏi cửa trạm dịch chuyển thời điểm, hai bóng người quen thuộc đã xuất hiện ở trước mặt hắn, hai người này không phải Tuyết Ngưng cùng Mai Ngọc Long thì còn ai vào đây.

“Nhất Minh huynh đệ rốt cuộc cũng tới a, ta tưởng đâu huynh đệ gặp chuyện gì trên đường không tới được chứ.” Mai Ngọc Long cười ha hả tiến lên vỗ vỗ bờ vai Nhất Minh nói, hắn đã tới nơi này từ sớm, hôm nay là ngày ước hẹn mà mãi đến trời tối vẫn không thấy Nhất Minh tới, điều này khiến hắn có chút lo lắng.

Bây giờ gặp được, coi như tảng đá trong tâm của hắn cũng có thể gỡ xuống!

“Haha, đã khiến cho hai vị chờ lâu, ta quả thật có chút chuyện cho nên tới trễ, hai vị đã đăng ký số thứ tự chưa?” Nhất Minh cũng cười đáp lễ một câu, đối với hai người này, hắn vẫn là có chút cảm tình, dù sao hai người cũng tặng họ không ít chỗ tốt đây.

“Ta đã lấy trước đó rồi.” Mai Ngọc Long gật gật đầu, “Nhưng mà không sao, bốn người chúng ta vừa đủ không gian ngồi chung một chuyến, ngày mai chúng ta ngồi chung với nhau vẫn là không thành vấn đề.”

“Nếu là như vậy thì tiện hơn nhiều.” Nhất Minh gật gật đầu, trò chuyện vài ba câu sau, Nhất Minh cũng giới thiệu một chút về lão giả lọm khọm cùng Chúc Thiên Hà, cả bốn người liền tiến về một gian khách điếm gần đó nghỉ lại một đêm.

Một đêm cũng không có gì bất ngờ xảy ra, Chúc Thiên Hà vẫn là ngủ rất là ngon, thậm chí có thể nói, đây là giấc ngủ mà nàng ngủ ngon nhất từ khi mẫu thân rời đi.

Tỉnh dậy không lâu, Nhất Minh mang nàng cùng đám người tiến về trạm dịch chuyển ở đây, không thể không nói, hoàn toàn khác biệt so với đêm qua, sáng hôm nay vẫn là có rất nhiều người tới đây.

Chúc Thiên Hà nhìn thấy có người tham quan, có người leo lên lưng Đại Ưng bắt đầu ngự không lên cao tiến về phương xa, một con Đại Ưng to chừng năm trượng giương ra một đôi cánh vô cùng khổng lồ đập mạnh một cái, một trận cuồng phong suýt chút nữa khiến nàng té ngã khỏi lưng của Nhất Minh, điều này khiến gương mặt của nàng tái xanh không còn chút máu nào.

“Haha, sợ sao?” Nhất Minh cười ha hả nói ra, tiểu cô nương này từ nảy tới giờ đều nhìn chăm chăm đại ưng không rời mắt chút nào, tình huống vừa nảy có chút bất ngờ nhưng hắn vẫn là kịp thời giữ lại người của tiểu cô nương, nếu không, e rằng tiểu cô nương này sẽ phải bay lên không trung a.

“Sợ a!” Chúc Thiên Hà gật gật đầu, “Nhưng mà muội cũng vừa hứng thú a, không biết cảm giác ngồi trên lưng đại ưng kia sẽ như thế nào nha!”

Tuyết Ngưng đứng ở một bên cũng quan sát những điều này, nghe lão giả lọm khọm kia nói, tiểu nữ hài này là do tên thiếu niên này nhặt ở bên đường, nhưng để nàng kinh ngạc là, khả năng thích ứng của tiểu nữ hài này cũng quá tốt rồi đi, nếu so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, tiểu cô nương này tỏ ra cứng cáp hơn nhiều.

Điều này nói lên cái gì?

Một nữ hài sáu tuổi đã có suy nghĩ cùng với khả năng thích ứng tốt như vậy, đứng trước một con vật to lớn cũng không hề sợ hãi, chưa nói tới tư chất như thế nào, chỉ cần có thể đối mặt với sợ hãi mà tỏ ra hứng thú, đây quả thật là một hạt giống tốt rồi a!

Nếu có thể mang về gia tộc bồi dưỡng mà nói, e rằng sau này sẽ xuất hiện thêm một vị cường giả không chừng, nhưng những điều này nàng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, chưa nói tới thiếu niên này vô cùng thần bí, bản thân thế lực sau lưng của hắn hẳn là không phải tầm thường a.

Mặc dù nàng quan sát thiếu niên này có vẻ không có thế lực gì ở sau lưng, hay nói cách khác, hắn không khác gì một tên tán tu cả, nhưng tán tu lại có thể có một cỗ vô địch khí thế hay sao?

Điều này quả thật là không có khả năng a!

Như vậy chỉ có một loại khả năng, chính là thế lực sau lưng của tên thiếu niên này không muốn cho hắn sự giúp đỡ, mà là muốn hắn tự lực quật khởi, tác phong này vô cùng giống với các ẩn thế gia tộc kia.

Bọn họ cũng thường cho con cháu trong gia tộc phân tán khắp nơi, sau một khoảng thời gian mới bắt đầu tụ tập trở về, đối với điều này, một thế gia như nàng đương nhiên cũng biết chút ít.

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ thời điểm, không cần chờ bao lâu, Nhất Minh cùng Chúc Thiên Hà cũng đã tiến lên trên lưng của đại ưng phía trên, Mai Ngọc Long nhìn thấy tỷ tỷ của mình đứng ngây ra đó liền hô to một tiếng, khiến nàng ngay lập tức lấy lại tinh thần, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng đại ưng phía trên.

Ầm ầm!

Cuồng phong vũ động, một đôi cánh to gần mười trượng bao phủ toàn bộ không trung, Chúc Thiên Hà cảm giác được cả người của mình cũng đang dần dần lên cao, loại cảm giác này khiến cô nàng kích động không thôi.

Hai mắt của tiểu cô nương nhìn tới nhìn lui rồi nhìn xuống đại địa bên dưới, không tới mấy cái hô hấp, những tòa lâu bên dưới cũng đã trở nên nhỏ dần, cả người của đại ưng đã bắt đầu bay vào những đám mây phía trên.

Một khoảng không gian vô cùng rộng lớn đập vào trong mắt của tiểu cô nương, không gian xung quanh khiến cô nàng tựa như một giọt nước trong biển cả đồng dạng, trời xanh trên cao, mây trắng ở bên dưới, cả người của nàng lướt ở trên không tỏ ra chậm chạp vô cùng.

Nhưng thật lạ là, đáng lý ra ở trên cao phải có gió thổi mới phải, nhưng ngồi ở trên này, nàng không hề cảm giác được một chút gió mạnh nào, có gió chỉ là những làn gió nhẹ thổi qua mà thôi, khiến cho dừng lọn tóc nhỏ bé tung bay giữa không trung, cảm giác thật là sảng khoái a.

Ngồi ở trên này nhìn xuống, nàng ẩn ẩn có thể nhìn thấy được một chút tòa lâu vô cùng nhỏ bé bên dưới, nhìn về phía trước, chính là một mảnh không gian bao la bát ngát, mặt trời ở trên rọi xuống bên dưới, khiến cho từng đám mây phía trước tựa như được nhuộm màu một dạng, tất cả đều ửng lên từng đoàn màu vàng vô cùng rực rỡ.

“Thật là đẹp a!”

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.