Chương trước
Chương sau
Chương 219: Đao Hồn giác tỉnh (2)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nắm chặt trường đao trong tay, linh lực bắt đầu điều động, hồng quang chiếu rọi một mảnh không trung, khí huyết từ trong cơ thể bộc phát mà ra, bao phủ trường đao vào bên trong, một đao mang theo một cỗ vô địch chiến ý hung hăng trảm xuống.

Một đao này, lực lượng bên trong phát ra không cách nào so sánh với một đao vừa rồi, nhưng khí thế kia, không hiểu sao, lại tăng thêm mấy phần!

Oanh!

Một tiếng ầm vang nổ mạnh, khí huyết bên ngoài trường đao cùng với một chưởng va chạm gây nên một cỗ ba động quét sạch đại địa bên dưới.

Thân hình của Nhất Minh bị dư ba đánh bật ngược về phía sau, nhưng rất may là, một đao vừa rồi của hắn vẫn có thể ngăn cản một chưởng kia, giờ khắc này, Nhất Minh cảm thấy huyết dịch bên trong người mình toàn bộ sôi trào cả lên, toàn thân thân vô cùng thư sướng, một đao vừa rồi, chiến ý lẫm nhiên!

Tên Huyết Ma Đường tu sĩ trợn tròn cả mắt, “Không thể nào a!”, trong lòng của hắn gào thét không thôi, có huyết vân ở phía trên áp chế, tên võ giả này làm sao lại có thể phá tan công kích của ta cho được?

“Giả! Nhất định là giả!” trên cổ của tên Huyết Ma Đường tu sĩ nổi lên từng đường gân xanh, thần sắc vô cùng giận dữ nhìn lấy “con kiến hôi” bên dưới, chính mình đột phá nửa bước Chân Nguyên cảnh, không có khả năng đánh không lại tên này a!

Nghĩ như vậy, hắn không nói hai lời ngự không hướng thẳng về phía Nhất Minh, liên miên chưởng lực vỗ tới, năm sáu bảy đạo chưởng lực màu máu ầm vang rơi xuống, khí thế kia hoàn toàn vượt xa khỏi phạm vi võ giả rồi, nhìn thấy cảnh này, một đám huyết chúng cùng Đông Thiên Thành võ giả cũng phải tê cả da đầu.

Con mẹ nó! Hai người các ngươi giao chiến đừng có lây sang chỗ chúng ta có được hay không?

Một đám khóc không ra nước mắt, nhưng biết làm sao được a, ai biểu người ta đã là “cường giả” rồi đâu, chính mình bây giờ trong mắt người ta chẳng qua là một con kiến hôi mà thôi, phất tay liền có thể diệt, người ta sẽ quan tâm đến sinh tử của mình sao?

Tất nhiên là không!

Nhìn thấy một đống chưởng lực hướng về phía mình lao tới, cỗ khí thế kia, tựa như thái sơn áp đỉnh một dạng, nếu như võ giả khác đứng ở đây, e rằng “vật nhỏ” bên dưới phải đánh lô tô ngay lập tức, nhưng không hiểu sao, đối diện với loại khí thế này, cả người Nhất Minh tựa như có dòng điện chạy qua đồng dạng, vô cùng hưng phấn a!

Khóe miệng Nhất Minh giờ khắc này nhếch lên một vệt nụ cười, nụ cười này không hề âm hiểm, cũng không phải so với khóc còn khó coi hơn, đó là một nụ cười sảng khoái, sảng khoái đến cực điểm!

Nắm chặt trường đao trong tay, trái tim của Nhất Minh phanh phanh đập nhanh, tốc độ đập so với bình thường phải nhanh gấp mấy chục lần, huyết dịch bên trong cơ thể cũng vì đó sôi trào cả lên, hắn cảm nhận được, loại cảm giác này chính là Chiến Ý!

“Đao trong tay, chính là Đao trong tâm!”

“Tâm ta có Đao, một đao ra, chính là tuyệt bá thiên hạ!”

Ngay lúc chưởng lực chuẩn bị tiếp cận thân hình Nhất Minh không đến năm trượng lúc, hắn động!

Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra, cả người để lại một đạo tàn ảnh, bản thể biến mất tại chỗ, liên tiếp bảy tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đại địa bên dưới liên tiếp bị chưởng lực oanh thẳng xuống dưới, bụi mù bay loạn khắp nơi, huyết dịch cùng vì đó tung tóe, không cần nghĩ cũng biết, toàn bộ những võ giả trong phạm vi gần sáu trượng hầu như hôi phi yên diệt.

Tràn diện phải nói thảm liệt vô cùng, võ giả đối đầu với một tên tu sĩ, không cần phải nói, việc này so với chịu chết không hề khác nhau gì cả.

Bụi mù dần dần tán đi, tên Huyết Ma Đường tu sĩ lơ lửng giữa không trung nhìn xuống đại địa bên dưới, một chiếc hố to hiện rõ trước mắt, bên dưới còn có không ít huyết nhục văng tung tóe khắp nơi, thân ảnh của tên thiếu niên kia cũng không còn thấy nữa.

“Hừ, sâu kiến cũng dám….” tên Huyết Ma Đường tu sĩ hừ lạnh một tiếng, ngay khi hắn vừa muốn nói cái gì đó, thì một luồng khí tức từ bên trên bộc phát mà ra, một đạo thân ảnh quen thuộc mang theo trường đao hướng thẳng về phía hắn lao tới.

Tốc độ này vô cùng nhanh chóng, hắn chỉ vừa kịp ngước lên nhìn một cái, một đao đã từ trên đỉnh đầu của hắn hung hăng trảm xuống, luồng khí thế kia, chính là một luồng khí thế mà hắn không cách nào hiểu được, vì sao trên người của tên này lại có một loại cảm giác bén nhọn như vậy?

Cỗ lực này….. là cái gì đây a!

Toàn thân trường đao giờ khắc này đã hóa thành một thanh Huyết Đao, cả thanh đao đều đỏ như máu, mang theo một cỗ lăng lệ khí thế dường như muốn bóp chết hắn đồng dạng, đối diện với cỗ khí thế này, hắn cảm giác chính mình dường như đang đối đầu với nửa bước Chân Nguyên a!

Gương mặt kia, ánh mắt kia, khóe miệng kia, tất cả mọi thứ đều đập thẳng vào trong đồng tử của hắn, hình ảnh một thiếu niên mang theo một nụ cười tựa như bị điên đồng dạng, toàn bộ kết hợp lại, tên này hiện tại đang hưng phấn sao!

Một tên võ giả đối đầu với chính mình lại có cảm giác hưng phấn, đây là tình huống như thế nào? Chẳng phải võ giả đối đầu với tu sĩ đều là sợ hãi hay sao?

Vô số ý niệm đều chạy thẳng qua trong đầu của hắn, nói thì lâu nhưng thực tế chỉ dừng lại trong một cái hô hấp mà thôi, hắn cũng không muốn bị một đao chém chết như vậy, lực lượng toàn thân hóa thành một đạo bình chướng bao phủ xung quanh.

Không còn cách nào, một đao này đã tiếp cận chính mình, hiện giờ không có khả năng đánh trả lại a, nếu không thì coi như đồng quy vu tận có khác gì nhau?

Oanh!

Trường đao đánh thẳng vào đạo bình chướng trước mặt, huyết quang nở rộ, cuồng bạo lực lượng đánh thẳng vào bình chướng bên trên, một tiếng ầm vang va chạm ở giữa không trung, ba động lần này thu hút không ít ánh mắt của các tu sĩ nhìn về phía này, người nào người nấy đều kinh ngạc không thôi.

Bọn hắn nhìn thấy cái gì? Một tên tu sĩ lại bị động phòng ngự trước đợt tấn công của một tên võ giả? Một điều tưởng chừng không cách nào xảy ra lại bất thình lình xảy ra trước mắt bọn hắn, điều này khiến cả đám nghi hoặc không thôi.

Trường đao ghì chặt vào bình chướng bên trên, từng tiếng “răng rắc” thanh âm liên tục vang lên, đạo bình chướng ngay lập tức ngăn chặn một đao này, nhưng chỉ trong vài cái hô hấp, bình chướng lấy mắt thường cũng có thể thấy được xuất hiện từng tia rạn nứt xuất hiện phía trên, điều này khiến tên Huyết Ma Đường tu sĩ không cách nào tin tưởng cho được.

Giờ khắc này, cả người Nhất Minh dường như minh ngộ cái gì, hắn hiểu ra được, đao trong tâm chính là đao trong tay, hắn cảm giác được, từ sâu thẳm bên trong linh hồn của mình giờ khắc này đã xuất hiện một thanh đao, thanh đao đó tựa như có nhịp tim một dạng, thanh âm “thình thịch” liên tục vang lên, theo cảm nhận của hắn, nhịp tim này, hình như cũng là nhịp tim của chính mình thì phải!

Liên tiếp từng tiếng “thình thịch” vang vọng bên trong tâm trí của hắn, trường đao trong tay tựa như cảm nhận được ý nghĩ của chủ nhân một dạng, một cỗ khí tức xa lạ liên tục bộc phát mà ra.

Cỗ khí tức này không cách nào nhìn thấy, nó vô hình, nó tựa như ở giữa thiên địa này, nó có ở khắp mọi nơi trong thế giới, hiện giờ, chủ nhân đang cần nó, chính vì vậy, mà nó xuất hiện tại đây!

Một luồng khí tức kỳ lạ từ trong tâm trí của Nhất Minh dần dần lan tỏa ra ngoài, không ai có thể nhìn thấy luồng khí tức này, nhưng lại có thể cảm nhận được nó, điều này khiến da đầu tên Huyết Ma Đường tu sĩ tê rần cả lên, chính mình dường như không nên đột phá ngay lúc này a!

Trường đao trong tay Nhất Minh cũng theo đó cảm ứng, nó bộc phát ra một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén, chỉ với lực lượng này, nó có thể chém tan bất kỳ kẻ địch nào, hiện giờ, nó tựa như có sinh mệnh một dạng, trái tim của nó, đang đồng hành cùng chủ nhân, trảm sát kẻ địch!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.