Chương trước
Chương sau
Chương 29: Giao dịch

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn về thanh niên trước mắt, Nhất Minh nhất thời mừng rỡ trong lòng. Cuối cùng cũng có dê béo tự hiến dâng bản thân!

Cười hắc hắc trong lòng nhưng Nhất Minh bên ngoài điềm nhiên như không có việc gì chắp tay nói: “Được!”

Toàn cảnh biến ảo, hai người giờ đã tiến vào không gian lôi đài.

Thanh âm quen thuộc vang lên

“Chiến đấu bắt đầu sau 5 hơi thở…”

Mắt thấy cuộc chiến bắt đầu, Vu Ngưu trong tay trường đao có kim quang lập lòe, thôi động linh lực liền vọt thẳng về phía trước.

Trường đao mang theo kim sắc quang mang đại phóng ở giữa, một đạo quang mang hình bán nguyệt trảm kích từ lưỡi đao bên trên lướt đi, tiếng xé gió nổi lên!

Nhìn một màn này, Nhất Minh trong lòng cả kinh!

Hắn không ngờ tới thanh niên này vừa mới bắt đầu liền xuất ra khí lực lớn như vậy.

Tâm niệm vừa động

Trường đao trong tay lóe lên ánh hồng quang, toàn thân linh lực vận chuyển không dám khinh thường!

Nhất Minh biết nếu mình chỉ dùng 6 thành lực lượng là không thể ngăn cản được một đao này.

Vì lẽ đó, hắn không ngại tăng thêm một chút sức lực.

Keng!

Thanh âm hai thanh đao va chạm tóe lên ánh lửa

Hai luồng lực lượng không hẹn mà gặp va chạm vào nhau, Nhất Minh nhất thời rơi vào hạ phong!

Không thể không nói, mặc dù chỉ cách một tầng cảnh giới, nhưng tên Vu Ngưu trước mắt mang đến áp lực to lớn hơn nhiều!

Sau một đao va chạm, thân hình Nhất Minh lui về sau một bước, tu vi của hắn hiện tại thấp hơn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chịu thua trận đấu này!

Vu Ngưu thấy thế trong lòng không khỏi chấn kinh!

Mặc dù hắn tu vi cao hơn, nhưng đòn vừa rồi hắn ra 8 thành lực vẫn chỉ khiến tiểu tử trước mắt lùi lại một bước.

Điều đó nói lên cái gì?

Nói lên tên tiểu tử này lực lượng không phải bình thường tu sĩ bát trọng có thể so sánh!

Hắn dù sao cũng đã gần đột phá cửu trọng rồi! Chỉ cần một tia thời cơ, hắn liền có thể đột phá!

Thế mà tiểu tử trước mắt có thể ngạnh kháng của hắn một đao mà chỉ lui về một bước mà thôi!

Vu Ngưu không dừng lại, tiếp tục luân chuyển trường đao trong tay bay múa, nhất thời kim sắc đầy trời tàn ảnh mang theo từng tiếng xé gió cường thế xông tới!

Hình bán nguyệt kim sắc trảm kích đánh tới, phát ra đốt đốt tiếng vang!

Nhất Minh cũng không nghĩ nhiều, nếu một đao này hắn không ngăn được, sẽ bại trận ngay lập tức!

Quát to một tiếng!

Hai chân đạp đại địa, thân hình bổ nhào lên không, một vòng luân chuyển, trường đao trong tay ẩn ẩn có chút ửng đỏ!

Thân hình nhất thời có từng tia khói mịt mờ mang theo hồng sắc truyền đến toàn bộ trường đao.

Trường đao hóa hồng!

Hai tay nắm chặt thân đao, từ trên không trung thân hình luân chuyển một vòng mang theo trường đao cường thế một kích!

Huyết Chiến Bát Phương!

Vu Ngưu trong lòng cười gằng.

Hắn nhìn thấy trường đao một thân ẩn ẩn hoá thành hồng sắc mà thôi.

Nhưng đến khi hồng đao còn năm trượng khoảng cách thời điểm, Vu Ngưu cảm thấy một luồng nhiệt hoả cùng áp lực đập vào mặt khiến hắn sắc mặt đại biến!

Vung đao một cái!

Hình bán nguyệt kim sắc ánh đao cùng hồng quang va chạm lực lượng mang theo từng tiếng oanh minh!

Răng rắc!

Vu Ngưu nhất thời cả kinh!

Hình bán nguyệt kim sắc ánh đao mang theo từng tia rạn nứt!

Quát to một tiếng!

Hai chân một trước một sau, hai tay nâng trường đao vắt ngang trên không ngăn chặn một đao cường thế bổ xuống!

Oanh!

Ngay khi trường đao va chạm trong nháy mắt, Nhất Minh toàn lực bộc phát trong một khoảnh khắc cực nhỏ!

Toàn thân tựa như một tôn huyết y Tu La thần sắc dữ tợn cầm trong tay huyết đao bổ tới!

Khiến toàn bộ lực lượng dường như bị rút sạch dồn vào một đao này!

Lưỡi đao trở nên xích hồng mang theo từng tia linh khí bạo động mỗi khi lưỡi đao lướt qua không trung!

Hồng sắc ánh đao mang theo từng tia linh khí cuồng bạo khiến thân hình Vu Ngưu lập tức lún xuống đại địa!

Trong khoảnh khắc đó, Vu Ngưu cảm nhận được một tia tử vong khí tức khiến bản thân không khỏi rùn mình một cái!

Xung quanh năm trượng khoảng cách toàn bộ hình thành từng tia rạn nứt, linh khí xung quanh tràn ngập lửa nóng mang theo khói mù dâng lên che khuất năm trượng xung quanh!

Lực lượng cường đại khiến hắn sắc mặt đỏ lên không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi!

Nhất Minh thấy vậy liền lập tức thu hồi lực lượng lập tức lui lại 10 trượng bên ngoài!

Một đoàn lực lượng bên trong cơ thể từ từ dâng lên bao khỏa toàn thân Vu Ngưu!

Giờ khắc này

Bên ngoài võ giả đang chứng kiến trận đấu chỉ thấy Nhất Minh bổ xuống một đao.

Vu Ngưu lấy đao ngạnh kháng.

Sau đó Nhất Minh lui ra 10 trượng bên ngoài!

Mọi người lập tức cho rằng Nhất Minh phải bại không nghi ngờ.

Nhưng một màn tiếp theo khiến bọn hắn phải đứng hình!

Chỉ thấy một đoàn quang mang, mang theo Vu Ngưu rời khỏi lôi đài xuất hiện trước mắt mọi người.

Vu Ngưu trên người không có vết thương nào, nhưng thần sắc lại mang từng tia chiến ý!

Mọi người liền biết!

Lần này Nhất Minh tiểu tử đó lại thắng!

Bên trong lôi đài, nếu một bên tự chủ rời khỏi, người còn lại chiến thắng không nghi ngờ!

Một màn vừa rồi chính là Vu Ngưu tự chủ rời khỏi lôi đài.

Trong lòng võ giả liền nghĩ Vu Ngưu đây là đang nhường thiếu niên trước mắt mới tự động rời khỏi lôi đài.

Nhưng chỉ Vu Ngưu mới biết.

Vừa rồi một đao kia, đã giúp hắn vượt qua giới hạn, đột phá cửu trọng!

Chỉ vì vừa mới đột phá thành công, linh lực hỗn loạn không thể tiếp tục chiến đấu. Cho nên hắn mới tự chủ động rút lui!

Nhưng hắn trong lòng nghĩ lại một đao vừa rồi khiến bản thân có cảm giác tử vong một dạng!

Bản năng sợ hãi lan toả toàn thân nhưng chiến ý lại không hề tiêu giảm chút nào!

Giờ khắc này, Vu Ngưu nhìn về phía Nhất Minh trong mắt lộ ra chiến ý!

Hắn muốn chiến đấu với người thiếu niên trước mắt này thêm một lần!

Nhưng giờ hắn lại không thể tái chiến, điều đó khiến hắn cảm thấy đáng tiếc vô cùng.

“Tại hạ nhận thua! Nhất Minh huynh đệ lần sau tái chiến!” Vu Ngưu chắp tay một cái, 6 khối linh thạch đưa đến trước mặt Nhất Minh.

Nhìn thấy 6 khối linh thạch, Nhất Minh trong lòng thoải mái!

“Được! Lần sau có cơ hội sẽ gặp lại!” Nhất Minh chắp tay đáp lễ.

Nhìn thấy hai người khiêu chiến xong, có võ giả liền mang ý định tiến lên khiêu chiến, nhưng Nhất Minh liền lên tiếng:

“Các vị, thật ngại quá! Tại hạ hiện tại không thể tiếp tục tái chiến, cáo từ!”.

Nghe xong, các võ giả ở đây một mặt mộng bức!

Linh thạch của ta!

Có võ giả trong lòng chửi mẹ!

Ngươi hốt một mẻ xong dọn đồ rút lui là sao ah!

Mặc kệ những người này kêu gào, Nhất Minh liền thu dọn đồ đạc rời khỏi lôi đài. Dù sao hắn còn phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có thể vào Tử Đấu Đài.

Tiến về Tiên Vũ Lâu

“Công tử! Lại gặp mặt! Không biết công tử cần làm gì?” một nữ tử tiến lại gần nói.

“Ta muốn tăng thêm tiền cược, phiền cô nương thuận tiện!” Nhất Minh nói.

“Được, xin mời công tử theo ta” nữ tử một tay thủ thế xin mời, liền quay người dẫn đường.

Mà lúc này

Trận chiến Nhất Minh đánh bại võ giả hơn một tầng tu vi không có gây nên ảnh hưởng gì!

Bởi vì trong mắt mọi người cho rằng, Vu Ngưu đây là đang nhường mà thôi.

Nhưng lại không lừa gạt được tầm mắt của một số người.

“Sư huynh! Ngươi tại sao lại đặt cược tiểu tử đó sẽ khiêu chiến vượt cấp thành công?” một nữ tử toàn thân y phục màu vàng, mang theo từng tia khí chất khác người, gương mặt mỹ miều, thân hình thon thả thu hút không ít ánh mắt võ giả.

“Muội không hiểu! Vừa rồi trận chiến kia, Nhất Minh thắng!” nam tử toàn thân màu đỏ y phục, xen kẽ là những đường vân màu trắng, toát lên vẻ cao sang, khác hẳn mọi người xung quanh!

“Sao có thể như thế! Rõ ràng muội thấy tiểu tử đó lui lại nhiều hơn mà?” La Hoa trên mặt biểu lộ vẻ thắc mắc không hiểu hướng về La Kích hỏi.

“Đó là muội thấy mà thôi, tên Vu Ngưu vừa nảy lâm trận đột phá, nhưng một đao kia hắn ngăn không nổi! Lúc ra ngoài, một thân linh lực của hắn vô cùng hỗn loạn. Bất kỳ ai nhìn vào đều nghĩ rằng hắn vừa đột phá mới có vẻ như thế.

Nhưng thực ra bên trong hắn linh lực cuồng bạo hơn mức bình thường, dĩ nhiên là chịu thương tổn không nhỏ mới sinh ra phản ứng như thế”.

“Thì ra là vậy! Vừa rồi huynh đặt cược bao nhiêu?” La Hoa hỏi.

“Không nhiều, đủ dùng mà thôi!” La Kích trên miệng cười cười nói.

La Hoa bĩu môi, một bộ ta thừa biết tiền của ngươi không chính đáng bộ dáng!

“Thế muội cũng phải đặt cược một lần, dựa theo lời huynh nói, nếu thua, muội sẽ tìm huynh đòi nợ!” La Hoa lè lưỡi một cái xoay người tiến về phía cửa hiệu đi đến!

Mà giờ khắc này

Nhất Minh cũng hoàn tất tăng thêm tiền cược từ 9 khối linh thạch ban đầu thành 21 khối linh thạch.

Dù sao hắn vừa rồi thắng được thêm 12 khối, toàn bộ mang đi cược tất cả!

Hắn có lòng tin mình sẽ vượt qua lần khiêu chiến này.

Dù sao bản thân mình vẫn còn át chủ bài không phải!

Rời đi Tiên Vũ Lâu Nhất Minh trên miệng mang theo nụ cười gian xảo.

“Hắc hắc! Dù sao nơi đây làm ăn tốt như vậy cũng phải ra một chút huyết không phải!” Nhất Minh trong lòng vui vẻ tiến về Tử Đấu Đài đi đến.



Thiết gia phủ đệ

“Công tử, người đã mang đến!” Chu Hành tiến vào bên trong chắp tay nói.

Nghe vậy, Thiết Trọng nhất thời giật mình, trong tay chén trà còn chưa kịp uống đã lập tức buông xuống đi vội ra ngoài.

“Không biết quý hội đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón mong thứ lỗi!” Thiết Trọng nhìn về trung niên trước mắt hai tay cung cung kính kính nói.

“Thiết nhị công tử quá lời, ta là dựa theo ủy thác mà thôi. Thanh Phong Hội tự do quen rồi, nên đối với những lễ tiếc thế này có chút không quen, công tử không cần khách khí.”

Trung niên thân hình nhỏ nhã nhưng một thân sát khí không có thu liễm bộc lộ ra ngoài khiến người xung quanh cảm thấy một cỗ áp lực như có như không đè nén lên người vô cùng không thoải mái!

Hai người bước vào gian phòng, Chu Hành cẩn thận đóng cửa lại đứng ở bên ngoài canh gác.

An tọa về sau, trung niên nhân nói: “Thiết nhị công tử có việc gì cần đến Liệt mỗ cứ việc nói thẳng chính là!”

Trung niên chính là Liệt Thiên Hạp, thành viên trong đội Lục Kích Đoàn của Thanh Phong Hội.

Thanh Phong Hội chia làm ba tầng thứ: Thượng, Trung, Hạ.

Trong đó, Lục Kích Đoàn chính thuộc Trung cấp sát thủ, phàm là muốn bước vào tầng thứ này đều có tu vi Chân Nguyên cảnh trở lên.

Mà để mời được sát thủ cần phải bỏ ra giá cả không hề thấp. Mặc dù như vậy, nhưng lối làm việc nhanh chóng, gọn gàng, bí mật chính là tôn chí của Thanh Phong Hội.

Nhìn thấy trung niên nhân không muốn lá mặt lá trái, Thiết Trọng cũng nói thẳng: “Là như vầy, dạo gần đây chắc hẳn Liệt huynh có nghe đến tên Nhất Minh kia chứ? Tại hạ chính là nhắm chủ ý này, chỉ cần huynh có thể bắt sống hắn mang về là được”.

“Không ngờ Thiết nhị công tử khẩu vị không nhỏ ah!” Liệt Thiên Hạp nhìn Thiết Trọng cười như không phải cười nói.

“Mang ngọc có tội, đạo lí này bao lâu nay đã là vậy. Không nói tới, thế giới này kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu chỉ có thể nằm xuống cho kẻ mạnh đạp lên, không phải sao?”

“Lại nói, ta không cần nhiều, đồ vật đạt được ta cầm 6 thành, còn lại là của Liệt Thiên Hạp huynh!” Thiết Trọng nói.

Nghe vậy, Liệt Thiên Hạp trong lòng cười lạnh, ngữ khí mang đầy chất vấn nói:”Nếu nói như Thiết nhị công tử vậy, ta chỉ cần một mình hành động, toàn bộ đồ vật đều thuộc về ta, không phải sao?”

Dường như đoán trước một dạng Thiết Trọng cười nói:”Nếu như có thể làm như vậy, ta cho rằng huynh cũng đã động thủ từ lâu.

Hơn nữa, sau khi động thủ xong, ta tin chắc rằng Thiên Minh Vệ sẽ không bỏ qua cho huynh. Sau đó huynh có thể rời khỏi Thương Minh Thành hay không đó là một chuyện khác.

Ta cũng tin rằng, quý hội cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn loại chuyện này xảy ra.”

Nghe xong, Liệt Thiên Hạp không nói gì!

Đúng như hắn nói như vậy. Thanh Phong Hội đối với những kẻ phản bội đều sẽ không buông tha.

Hơn nữa, loại nhiệm vụ đoạt đồ vật của Nhất Minh tiểu tử này, trong hội đều có, chỉ là không thuận tiện ngoài sáng hành động mà thôi!

Nếu Thanh Phong Hội mang đại lượng võ giả đánh chủ ý này lên người Nhất Minh, sẽ khiến cho 4 vị đó bất mãn!

Dù sao Linh tộc trước mắt, nhân tộc xuất hiện một vị tiềm long, các ngươi lại trắng trợn cướp đoạt, đây chẳng phải là đoạn mất nhân tộc căn cơ hay sao?

Thế giới này đạp lên nhau để tiến thêm một bước là điều rất bình thường, nhưng ngươi phải xem người muốn giết là ai mới được.

Giết linh tộc thì có thể, còn nếu trắng trợn đoạn nhân tộc căn cơ, chẳng lẽ nào các ngươi không đem Thiên Điện để vào trong mắt?

Vì lẽ đó, các tông môn, gia tộc, tổ chức đều đang làm việc này trong âm thầm. Không muốn lấy lớn hiếp nhỏ khiến 4 vị kia bất mãn!

Muốn cướp? Cũng được! Chỉ cần là tu vi cùng cấp, nếu ngươi có bản lãnh cướp thì cứ việc thoải mái. Điều đó chứng tỏ ngươi có tiềm lực và thực lực, không ảnh hưởng đến đại cục!

Còn nếu ỷ mạnh chèn ép, trắng trợn cướp đoạt sẽ chỉ mang nhân tộc đi hướng diệt vong, đó là điều không chấp nhận được!

Nếu tu sĩ mang đồ tốt trong người đều bị các ngươi lấy mạnh hiếp yếu, giết người diệt khẩu thì sau này ai còn dám đi đoạt cơ duyên?

Chắp tay nhường luôn cho rồi!

Đang trong lúc suy nghĩ, Thiết Trọng lên tiếng:”Với lại, Thiết gia ta tại trong thành tuy không phải thế lực hàng đầu gì. Nhưng làm một chút tiểu động tác vẫn là có thể.

Chỉ cần Liệt Thiên Hạp huynh phối hợp một chút, liền có thể cầm xuống tiểu tử này mà không khiến người khác nghi ngờ.”

Nghe vậy, Liệt Thiên Hạp mới gật đầu biểu thị đồng ý phối hợp, bỗng nhiên hắn nói:”4 thành quá ít, nếu đã là hợp tác, phải công bình công chính, không phải sao?”

Nghe vậy, Thiết Trọng cười gằng trong lòng, nhưng hắn bên ngoài vẫn không biểu lộ cái gì, mỉm cười nói:”Nếu đã như vậy, chúng ta mỗi người 5 thành, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

“Hahaha Thiết nhị công tử sảng khoái, Hạp mỗ đợi tin tức của công tử.” Liệt Thiên Hạp chắp chắp tay cười nói.

“Chu Hành! lập tức chuẩn bị thiết yến để Liệt huynh đón gió tẩy trần.” Thiết Trọng phân phó một câu, một tay thủ thế mời dẫn đường phía trước rời đi gian phòng.

P/s: Cảm ơn mọi người!

Donate: 0 7 4 1 0 0 0 6 3 9 1 4 2 vietcombank

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.