Chương 113: Lấy tiền của người, giúp người tiêu tai
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tần Minh đứng cách đó không xa nhìn thấy một màn này khiến hắn sắc mặt tái nhợt không thôi, hắn tin rằng, tên tiểu ma đầu này mà biết hắn là người đứng sau thao tác trận chiến, hắn hẳn là chết không có chỗ chôn!
Tần Minh cũng không dám ở lại đây ý tứ, hắn nhanh chóng rời khỏi nguyên địa lẫn vào trong đám đông biến mất không còn tăm hơi.
Trung niên nhân nhìn thấy công tử nhà mình rút lui hắn cũng không có ở lại ý tứ, hắn lập tức bắn ra hai đạo mũi tên sau đó từ trên mái nhà chạy mất không còn hình bóng.
Hai đạo mũi tên này cũng chỉ là bình thường mà thôi, Nhất Minh rất nhanh liền dễ dàng né tránh sang một bên.
Hắn thu hồi lực lượng, thập mạch được vận chuyển một cách bình thường, nhiệt khí không còn được bộc phát ra ngoài khiến một đám võ giả không chết thở phào một hơi.
Bọn họ có người chết, có người nằm dưới đất rên rỉ, có người ánh mắt hoảng sợ nhìn lấy Nhất Minh.
“Tiểu… a không… đại ca!”
“Tiểu…tiểu đệ chỉ là đi ngang qua xem náo nhiệt mà thôi, hoàn toàn không có ý định đối địch với đại ca ah!”
“Đúng đúng đúng!”
“Chúng ta chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi ah, mong đại ca giơ cao đánh khẽ, tiểu đệ lần sau sẽ không dám đi ngang qua nữa ah!”
“...” nhất thời, một đám võ giả bò lăn trên đất không ngừng xua tay biện minh, đám người dân ở ngoài cũng không khỏi bĩu môi khinh thường.
Bọn họ cứ tưởng rằng tên tiểu ma đầu ngày hôm nay khó thoát khỏi cái chết, không ngờ chiến đấu còn chưa đầy nửa chén trà, một đám cửu trọng võ giả đều lăn lê bò lết, điều này khiến bọn họ kinh ngạc không thôi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, đánh chết bọn họ cũng không tin một tôi thể cảnh có thể chiến hơn hai mươi người như thế!
“À ha!, đi ngang qua?”
“Thật là trùng hợp ah, ta cũng là đi ngang qua bị một đám người vây giết, linh thạch trên người cũng đã bị bọn hắn cướp không còn một mảnh, các ngươi có bao nhiêu linh thạch trên người, có thể hay không cho ta mượn một ít, không nhiều, mỗi người cho ta mượn một nửa là được, thế nào?”
Nhất Minh cười hắc hắc, ánh mắt híp lại thành một đường, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, nói.
Hơn hai mươi tên võ giả, cửu trọng có, bát trọng cũng có, nghe được lời này liền trợn mắt hốc mồm!
Cái gì là bị người vây giết rồi bị cướp hết linh thạch?
Con mẹ nó, ngươi đi ăn cướp còn nói lời đường hoàng như vậy?
Trong lòng bọn họ mắng chửi không thôi, nhưng bề ngoài lại bất động thanh sắc, tựa như không nghe thấy lời vừa rồi đồng dạng.
“Thế nào?, không có?”.
Nhất Minh quét mắt nhìn một đám người bất động thanh sắc cười hắc hắc nói ra: “Hắc hắc, nếu các ngươi đã không có linh thạch trên người ta cũng không cưỡng cầu cái gì, ta có lòng tốt nhắc nhở các ngươi một chút, dạo này linh khí có vẻ bất ổn các ngươi cẩn thận bị thiêu chết đấy nhé!”
Đám người nghe được câu trước người nào người nấy đều mừng rỡ không thôi, nhưng khi nghe được câu sau thì toàn bộ chết lặng!
Cái gì là linh khí bất ổn?
Cái gì là bị thiêu chết?
Nhất thời bọn họ còn chưa hiểu được cái gì, một đám ngơ ngơ ngác ngác không minh bạch được ý tứ trong lời nói vừa rồi khiến bọn họ có vẻ mộng bức!
“Ta..ta có!”
Lúc này,
Một thanh âm từ phía sau vang lên, một thanh niên cánh tay bị cháy xám một mảng vội vàng đứng lên, từ từ đi tới hai tay dâng lên năm khỏa linh thạch: “Đây là toàn bộ linh thạch ta có, đại…đại ca người cứ lấy đi ah!”
Nhất Minh nhìn thấy thanh niên này dâng lên năm khỏa linh thạch không khỏi nhìn hắn một chút, sau đó gật gật đầu biểu lộ “ngươi hôm nay rất tuyệt!” bộ dáng!
Hắn cũng không có làm tuyệt ý tứ, dù sao thì mấy tên này cũng chỉ là do lòng tham làm mờ con mắt mà thôi, nếu hắn đem toàn bộ người ở đây mang đi giết mà nói, có nhiều người sẽ lấy cái này làm lý do thảo phạt hắn, điều này đối với hắn thật không tốt chút nào.
Nhất Minh nắm tay ba khỏa linh thạch cho vào trong nhẫn trữ vật, sau đó gật gật đầu hài lòng nói: “Ngươi rất không tệ, tu hành một đường không dễ, có lòng tham là tốt, nhưng cũng phải có mạng dùng mới được.”
Tên thanh niên bát trọng võ giả nghe vậy liền mừng rỡ không thôi, hắn liên tiếp cảm tạ rồi rút sang một bên.
Một màn trước mắt khiến đám người ngồi phía dưới bừng tỉnh đại ngộ!
Nhất Minh nhìn sang đám người lăn lê bò lết dưới đất, một tay phất phất tạo chút gió, thanh âm nhàn nhạt nói: “Các ngươi thì sao, ta thấy trời hôm nay có vẻ nóng à nha!”
Nói xong,
Thập mạch được Nhất Minh từ từ vận chuyển tốc độ càng lúc càng nhanh, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc từ từ tăng lên cao khiến đám người không khỏi sắc mặt tái mét!
Bọn hắn không còn dám trêu chọc tên ôn thần này, dù sao cũng chỉ mất một nửa tài nguyên mà thôi, nếu không giao ra mà nói, bọn họ hẳn là được tên ôn thần này phát một vé miễn phí “phi thăng” không sai biệt lắm.
Thế là cả đám nhao nhao giao ra túi trữ vật của mình, Nhất Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi hài lòng gật đầu.
Đám người dân xung quanh nhìn thấy cảnh này không khỏi gật đầu khen hay!
Dù sao thì không khen không được ah, tên ôn thần này còn ở trước mặt đây, ai lại dám có lá gan đứng ra chỉ trích cái gì, đây chẳng phải là muốn chết hay sao!
Thu thập xong tất cả linh thạch vào trong nhẫn trữ vật, Nhất Minh cười ngoác không ngậm được mồm, hôm nay mặc dù nguy hiểm một chút nhưng đám người này cũng không làm hắn thất vọng ah.
Gần 70 khối linh thạch ah!
Trung bình mỗi người bọn hắn đều có năm, sau khối linh thạch trong người, Nhất Minh chỉ lấy một nửa mà thôi, số linh thạch này cũng đủ để hắn tu luyện một chút!
Nhất Minh cũng không có nói gì thêm, hắn chỉ phất phất tay biểu thị “các ngươi đi đi”.
Đám người thấy vậy liền kinh hỉ không thôi, bọn hắn lao vào vũng nước đục này vẫn còn có thể toàn thân trở ra, đây là thiên đại may mắn à nha.
Nếu có cho bọn họ nhiều tiền hơn nữa, bọn họ cũng không dám trêu chọc vào tên ôn thần này.
Nói đùa cái gì!
Ba, bốn cái đầu người cùng gần chục tên bị chết cháy còn đang nằm trước mặt kia kìa, có cho bọn hắn mười cái lá gan cũng không dám trêu vào tên này, nhưng nếu có nửa bước Chân Nguyên xuất thủ thì bọn hắn còn suy nghĩ lại một chút!
Dù sao thì tên ôn thần kia cũng chỉ là Tôi Thể cảnh mà thôi, có nửa bước Chân Nguyên cảnh đứng ra xuất thủ thì bọn hắn cũng không ngại lao lên cắn một ngụm!
Nhất Minh nhìn cả đám rời đi cũng không có ngăn cản cái gì, hắn liền thu trường đao vào trong nhẫn trữ vật, sau đó hướng về một gian khách điếm gần đó đi đến.
Lão bản khách điếm nhìn thấy cảnh này hắn khóc không ra nước mắt!
Đừng a!
Ngươi đi đâu thì đi, đừng đi đến khách điếm của ta ah!
Lão bản trong nội tâm gào thét không thôi, sắc mặt hắn vặn vẹo trông hài hước vô cùng, Nhất Minh nhìn thấy lão bản khuôn mặt có chút kỳ lạ, hắn cười cười bước vào.
“Lão bản, cho ta một gian phòng cùng một chút thức ăn.”
Nói xong, Nhất Minh vứt ra năm khối linh thạch để lên quầy.
Nhìn thấy năm khối linh thạch lấp la lấp lánh, lão bản sắc mặt lập tức biến đổi tươi rối không thôi!
“Khách quan yên tâm, ta sẽ lập tức cho người mang thức ăn lên!”
“Tiểu A Ngưu!, mau mau dẫn đường cho vị công tử này lên phòng.” lão bản quát to một tiếng, một tên thanh niên thân hình gầy còm nhanh chóng chạy ra dẫn đường cho Nhất Minh lên lầu.
Nhất Minh nhìn thấy tên tiểu nhị thân hình gầy gò, thần sắc có chút thấp thỏm, hắn cười cười nói: “Ngươi làm ở đây được bao lâu rồi?”
“A! công..công tử hỏi ta?” tiểu nhị còn chưa hoàn hồn được, vội chỉ chỉ chính mình hỏi lại.
“Ngoài ta và ngươi, còn có ai khác ở đây sao?” Nhất Minh cười cười nói.
“A! tiểu..tiểu nhân được lão bản cho làm việc ở đây cũng được bảy tám năm rồi!” A Ngưu run giọng nói.
Nhất Minh gật gật đầu ném cho hắn hai khối linh thạch.
A Ngưu hai tay chụp lấy, thần sắc có chút run sợ, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh biểu lộ nghi hoặc vô cùng, nói: “Công..công tử, đây…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, Nhất Minh đã khoác tay chặn lại: “Ngươi cứ nhận lấy, vật này ta cũng không phải cho không ngươi, là có việc cần ngươi nghe ngóng một chút.”
A Ngưu nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, hắn thẳng thắng nói: “Công tử có việc gì muốn nhờ cứ việc nói chính là, tiểu nhân sẽ không để công tử thất vọng!”
“Ta cần ngươi nghe ngóng một chút, vừa rồi tên mặc áo đen cầm cung kia là ai, ngươi hẳn là có cách a?, đây chỉ là một nửa tiền cho ta ngươi mà thôi, nếu ngươi làm xong chuyện này ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Nhất Minh nhàn nhạt nói.
A Ngưu nghe thấy lời này liền kinh hỉ không thôi, hắn đây là phất a!
“Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ nhanh chóng tra rõ việc này!”
Nhất Minh nghe xong cũng không nói cái gì, hắn gật gật đầu sau đó tiến vào gian phòng đóng cửa lại.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]