Chương trước
Chương sau
Chương 140: Không bình thường!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Hồng Tụ một tay bụm má, một tay chỉ vào Nhất Minh giọng run run: "Ngươi…ngươi… ngươi dám đánh ta?"

Nàng kỳ thực vừa rồi không có suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là muốn tìm một người làm tấm mộc đuổi tên Phi Khánh kia đi mà thôi.

Còn việc người khác có bị tên Phi Khánh ghi hận hay không thì liên quan gì đến nàng?

Theo nàng nhận thấy, trước thanh niên bạch nhật được một cô gái dung mạo xinh đẹp thế này thừa nhận chính là diễm phúc của hắn, thế mà tên này lại không biết tốt xấu còn ra tay đánh nàng.

Đây là đạo lý gì chứ!

Nàng nhìn lấy Nhất Minh trong lòng tràn đầy lửa giận, hận không thể cho tên thiếu niên này một kiếm đem chém giết tại chỗ.

Nhất Minh liếc mắt nhìn qua nàng cười hắc hắc một tiếng: "Thế nào? Ngươi mang ta làm tấm mộc, tính toán trên đầu ta, ngươi nói xem, ta có nên đánh cho ngươi tỉnh ra hay không?

Chưa nói tới Phi gia nhưng là gia tộc tại Nam thành này, ta một mình thế đơn lực cô, sau này người bị Phi gia trả thù nhưng là ta.

Đến lúc đó ngươi có hay không nghĩ đến tình cảnh của ta, ta vô duyên vô cớ bị ngươi mang ra làm tấm mộc chọc phải một đại địch, mạng sống của ta ngươi có hay không để ý tới?"

"Ngươi…" Hồng Tụ tức giận nhưng cũng không biết phản bác thế nào, đành đem lửa giận trong lòng áp chế xuống!

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn về cô nàng này, trong ánh mắt đều lộ ra một vệt mỉa mai chi ý, nữ nhân này thoạt nhìn như vật vô hại nhưng bên trong đúng thật là che giấu một con ác xà a!

Nghe được lời này, Chúc Thanh Hà lập tức cho Nhất Minh một ngón tay cái, nàng cười khanh khách nói: "Nhất Minh ca ca thật là sáng suốt, quả nhiên không làm tỷ tỷ của ta thất vọng a!"

Chúc Tình đứng kế bên cóc đầu nàng một cái, trách cứ nói: "Cái gì mà "không khiến ta thất vọng", muội trật tự một chút đừng có nói bậy nói bạ!"

Nàng thật sự bó tay với cô tiểu muội này rồi, ra ngoài thật không biết giữ mồm giữ miệng gì hết a.

Phi Khanh đứng một bên nhìn thấy tình nhân của mình bị người cho ức hiếp, quả thật là không để chính mình vào trong mắt!

Cỗ lửa giận trong lòng được hắn áp chế lại, giờ khắc này không kìm nén chút nào bộc phát đi ra!

Hắn nhanh chóng đi tới nâng đỡ Hồng Tụ đứng dậy, miệng đối với Nhất Minh mắng to một tiếng: "Con em ngươi, ngươi lại đám đối với Hồng Tụ cô nương động thủ, đúng thật là không biết chữ chết viết như thế nào!”

Đám người nhìn thấy cảnh này nhất thời không biết nói cái gì cho phải, tên này cũng thật là quá ngu rồi đi, đến giờ khắc này còn bao che cho nữ nhân tâm địa rắn rết này?

Mọi người ở đây không biết nên nói hắn si tình đến ngáo ngơ, hay ngáo ngơ vốn là bẩm sinh của hắn đây nữa.

Dù sao thì đến kẻ ngu ngốc nhất vẫn nhìn ra được nữ nhân này tâm địa không hề thiện lương chút nào, lấy một nữ nhân như vầy về chẳng khác nào tự hủy tiền đồ!

Chúc Thanh Hà nhìn thấy một “đại bát quái” như thế này trong lòng không khỏi kích động vạn phần, đánh đi a, bây giờ phải là đánh nhau mới có chuyện để coi a!

Nội tâm của nàng kêu gào không thôi, hận không thể chen mồm vào chọc thêm vài câu, hắc hắc!

Dường như đáp lại sự kêu gọi của nàng.

Phi Khánh hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn lấy Nhất Minh phất tay một cái, lập tức liền có năm sáu tên hạ nhân từ phía sau vọt lên, bao vây Nhất Minh vào bên trong.

Đám ăn dưa quần chúng nhìn thấy cảnh này lập tức lui về phía sau mấy bước, đây là chuẩn bị đánh nhau rồi a!

Một thiếu niên với cánh tay bị phế thế này liệu còn sống được hay không đây?

Không trách bọn họ nghĩ như vậy, bình thường võ giả bị thiếu khuyết một bộ phận trên cơ thể đều sẽ khiến chiến lực suy giảm nghiêm trọng!

Thiếu niên này nhìn qua chỉ có 14 15 tuổi, làm sao có thể chống lại đám người Phi gia đây?

Có người kích động, có người lo lắng, có người tò mò, cũng có người hờ hững nhìn xem một màn này.

“Tam công tử, tiểu thư đứng trong đám đông kia, chúng ta có nên ra tay ngăn cản bọn họ hay không?” một lão giả thoạt chừng sáu mươi tuổi thân khoác một bộ trường bào màu xám, đứng tại một gian tửu lâu trên cao nhìn xuống tình hình phía dưới đại lộ, nói.

Cạnh bên chính là một người thanh niên thoạt chừng 20 tuổi, thân khoác một bộ màu lam y phục, diện mạo tuấn tú lịch sự, mặc dù tuổi trẻ nhưng trên gương mặt lại lộ ra một chút trầm ổn dày dặn, tay hắn nâng lên chun trà hớp một cái, nhàn nhạt nói:

“Không cần, Lão Bá đừng nhìn tên thiếu niên này chỉ mới Tôi thể bát trọng mà khinh thường hắn, một đám tôm tép như thế này không phải đối thủ của hắn, chúng ta cứ việc xem tiếp là được.” Chúc Thành Quân ung dung ngồi một bên uống trà lẳng lặng quan sát tình hình bên dưới.

Giờ khắc này,

Phi Khánh cùng Hồng Tụ đứng phía sau nhìn về Nhất Minh ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ tức giận vô cùng, hai người vừa rồi một đuổi một chạy, bây giờ lại cùng nhau đối địch.

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải khóc hay cười, chính mình đây là làm ông tơ bà duyên a?

Mà nói đến tên Phi Khánh này cũng thật là biết tranh thủ, một tay ôm mỹ nhân, thuộc hạ ở phía trước mở đường, đúng thật là không chê vào đâu được, haha!

Những tên hạ nhân này tu vi cũng không thuộc là cao, nhưng đối với Tôi Thể cảnh mà nói, bọn họ đều thuộc Tôi Thể hậu kỳ, đám người này ít nhất cũng có tu vi bát trọng.

Một tên trung niên trong đám hạ nhân này lại có tu vi cửu trọng, cỗ lực lượng thế này một khi đối với võ giả khác ra tay thì hầu như mười phần chắc chín.

Trung niên nhìn lấy Nhất Minh một bộ nhàn nhã bộ dáng, hắn không khỏi sửng sốt một chút sau đó cười cười nói: “Tiểu huynh đệ, thật xin lỗi a, ta thật sự không còn cách nào khác, ăn lộc của người giúp người tiêu tai, mong tiểu huynh đệ thứ lỗi!”

Nhất Minh nghe được lời này cũng không khỏi bất ngờ một chút, tên hạ nhân này cũng thật là có tình nghĩa a!

“Không cần khách sáo, ta sẽ nhẹ tay.” Nhất Minh cười cười một tiếng, sau đó đối với một đám người vây xung quanh mình chậm rãi nói: “Tất cả cùng đến một lượt đi cho đỡ tốn thời gian của ta!”

Chúc Thanh Hà nhìn thấy cảnh này trong lòng đột nhiên không còn kinh hỉ như trước nữa, mà dần dần trở nên lo lắng: “Tỷ tỷ, chúng ta có nên ra tay giúp Nhất Minh ca ca không?”

Chúc Tình quan sát tình hình một vòng sau đó lắc lắc đầu nói: “Hẳn là không cần, tên kia tự mình giải quyết được… có lẽ vậy!”

Một đám hạ nhân vây xung quanh nghe vậy không khỏi tức giận, loại thái độ này đây là khinh thường người khác sao?

Một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa lại cả gan không đem bọn hắn để vào mắt, đây là đạo lý gì chứ?

Phi Khánh nhìn thấy cả đám đứng dòm không ai động thủ liền tức giận quát to một tiếng: “Các ngươi đứng đó nhìn cái gì, còn không mau đem hắn cầm xuống cho ta!”

Đám hạ nhân nghe vậy cũng không còn chần chờ cái gì, một tên trong số đó rút ra bình khí hướng về phía Nhất Minh vọt tới!

Tên này thân hình tựa như một đầu linh miêu, tốc độ quỷ dị vô cùng trong chớp mắt đã tới phía sau Nhất Minh.

Hắn cầm kiếm trong tay cười lạnh một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười chắc chí.

Nhưng còn chưa kịp chém ra một kiếm phế đi chân của Nhất Minh thì một thanh âm từ phía sau của hắn truyền ra: “Quá chậm!”

Một quyền rơi xuống!

Thập nhất mạch được Nhất Minh vận chuyển bên trong cơ thể, một cỗ lực lượng cực kỳ kinh người nương theo quyền này rơi xuống trên thân một tên hạ nhân.

“Phốc!” một tiếng vang lên.

Tên võ giả dường như nhận phải trọng kích đồng dạng, cả người lập tức bay về phía trước phun ra một ngụm máu tươi lăn mấy chục vòng trên đất, hơi thở dường như thoi thóp khiến đám người xung quanh nhất thời ngơ ngác tại chỗ!

"Đây…đây…đây…!"

Chúc Thanh Hà trừng to hai mắt nhìn về phía Nhất Minh thân ảnh, nàng vừa rồi còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì tên võ giả kia đã văng tứ tung ra xa!

Đây thật sự khiến nàng kích động a!

“A hahaha, Nhất Minh ca ca tiến lên, đập hết chúng nó đi!” Chúc Thanh Hà nhảy cẩn lên hoan hô một tiếng, hiện giờ trong mắt nàng Nhất Minh chính là một cường giả a!

Nàng không ngờ tới vị tiện nghi ca ca này lại lợi hại như vậy!

Một đám hạ nhân cứng đờ không tin vào trong mắt của mình.

Bọn hắn vừa nhìn thấy cái gì?

Bọn hắn vừa nhìn thấy “hai” tên Nhất Minh cùng lúc xuất hiện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tên hạ nhân kia mặc dù tu vi so với bọn hắn không cao bao nhiêu, nhưng thân pháp của hắn phải nói là có một không ai, không ai địch lại.

Chính vì vậy là hắn mới được Phi gia chủ cho đi theo Phi Khánh bên người làm hạ nhân thủ hộ, thế mà đối mặt với tên thiếu niên này lại không chịu nổi một kích?

Một màn vừa rồi khiến bọn hắn tất cả con ngươi đều co rụt lại, tên thiếu niên này… thật không bình thường a!

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.