Bước tới cổng nam của Thương Minh Thành, nhìn xung quanh một vòng cũng không khác gì so với lúc hắn đi vào.
Ở đây cũng có bốn vị tráng sĩ thân khoác kim giáp, thân hình bá khí vô cùng nhìn Nhất Minh bước ra bên ngoài cũng không có ngăn cản cái gì.
Hắn đứng trước cổng nói chuyện phiếm với các vị thủ thành vài câu, Nhất Minh mới biết được những người này đều có xuất thân không giống nhau a.
Vốn dĩ hắn tưởng Thương Minh Vệ chỉ được tuyển chọn từ những tán tu mà ra.
Dù sao thì ngoài những tán tu không nhà không cửa, thì đa phần mọi người đều có thế lực của riêng mình.
Không ai rảnh rỗi đến mức gia nhập Thương Minh Vệ làm cái gì.
Nhưng sau khi nói chuyện một hồi thì hắn mới biết được, ngoài tán tu, những thành viên trong gia tộc, tông môn cũng được thay phiên đảm nhiệm vị trí Thương Minh Vệ này.
Tỉ như Thương Minh thế gia, Thiết gia, Lưu gia, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có thành viên trong gia tộc đảm nhiệm vị trí Thương Minh Vệ.
Việc này sẽ tạo điều kiện cho bọn họ rèn luyện khả năng quan sát, quản lý, thu thập tình báo,.. cùng rất nhiều khả năng khác nhau, khó mà kể ra hết được.
Sau một hồi nói chuyện, Nhất Minh cũng nhìn thấy được một bóng hình xinh đẹp đang hướng về phía cửa thành đi đến.
Nữ nhân này mặc một thân y phục màu trắng bó sát người, búi tóc cột cao, giữa bụng có thắc một chiếc yêu đái(dây thắt ngang bụng) màu đỏ lộ ra vô cùng bắt mắt, thân hình uyển chuyển nhưng cũng không che giấu được khí chất trong người tỏa ra, tựa như một nữ hiệp đồng dạng.
Nữ nhân này không ai khác chính là Chúc Tình mà Nhất Minh gặp lần trước.
Hắn tưởng rằng Chúc Tình sẽ không cùng hắn đi đến Đông Nam đạo, lần trước hắn đưa lời mời, cô nàng này cũng không có đồng ý.
Không ngờ hôm nay lại đến sớm như vậy, khiến ta bất ngờ ghê a!
Nhất Minh cố tình đến sớm hơn dự kiến để chờ đợi, không ngờ cô nàng này cũng đến sớm vậy.
Điều này nói lên cái gì?
Điều này nói lên ta và nàng tâm ý tương liên, hắc hắc!
Nhất Minh nhìn thấy nàng nắm chặt dây cương, bản thân dẫn theo một con ngựa đang tiến ra cổng thành đi đến.
Nàng bước ra cổng thành cũng không có đi tiếp mà dừng lại ở cách đó không xa, Nhất Minh liền biết nàng đang đợi chính mình.
Hắn cũng không có chần chờ cái gì, hướng thẳng về phía cô nàng đi đến.
Nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang tiến về phía mình, Chúc Tình có hơi khẩn trương một chút, nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác quen quen, nhất thời không nhớ ra đây là người nào.
"Chúc Tình cô nương đến sớm quá a!" Nhất Minh đi về phía nàng cười cười nói.
Chúc Tình nhất thời mộng bức không hiểu ra sao, thanh niên này lại quen biết chính mình, thế mà mình lại không nhận gương mặt này, điều này khiến nàng có chút lúng túng.
Nhưng khi nhìn thấy một bên tay của thanh niên không có hoạt động thì nàng liền liên tưởng đến một người.
"Ngươi là… Nhất Minh?" Chúc Tình nghe được thanh âm quen thuộc liền nhớ ra người trước mắt này là ai.
Mặc dù gương mặt có thay đổi, nhưng thanh âm cùng cánh tay kia thì không thể nào là giả được.
"Haha, đúng vậy." Nhất Minh gật gật đầu nhìn cô nàng trước mắt, mở miệng nói:
"Lần này ra ngoài ta cải trang một chút, dù sao thì ta cũng không muốn vì bản thân mình mà những người đồng hành cùng chịu khổ chung."
Chúc Tình nghe được lời này liền cười khanh khách, che miệng nói:
"Nhất Minh huynh nói quá lời, đã chúng ta đồng hành cùng nhau thì mọi chuyện xảy ra cũng sẽ ra tay trợ giúp.
Nếu không thì chúng ta cần gì phải kết đội đi cùng, có đúng không?"
"Chúc cô nương nói có đạo lý, nếu như vậy thì tại hạ cũng không nhiều lời.
Lần này đi Đông Nam đạo nguy hiểm trùng điệp, ta không biết tình hình nơi đó như thế nào, Chúc cô nương có tin tức gì về nơi đó hay không?"
Nhất Minh sờ sờ cằm trầm ngâm hỏi.
"Ta tại gia tộc cũng biết một chút tình hình nơi đó." Chúc Tình gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc mở miệng nói:
"Ta nghe được trong gia tộc nhận được tin tức, ba vị trưởng lão của Bách Hoa Tông bị một tên Huyết Ma Đường đánh trọng thương.
Nghe nói tên này có tu vi Chân Nguyên cảnh đỉnh phong, hắn lấy sức một mình đánh bại ba vị trưởng lão sau đó trốn thoát.
Có rất nhiều người chia ra tìm tung tích của hắn nhưng đều không tìm được."
"Một người đánh trọng thương ba vị trưởng lão!" Nhất Minh thần sắc kinh ngạc, hắn không ngờ những tên Huyết Ma Đường này lại có thực lực kinh khủng như vậy.
Chính mình lao vào vũng nước đục này có vẻ không tốt lắm a!
"Huynh cứ yên tâm." Nhìn thấy Nhất Minh kinh ngạc như vậy, Chúc Tình nhẹ nhàng cười nói:
"Những tên kia mặc dù có tu vi cao cường, nhưng bên chúng ta cũng có các vị tiền bối tham chiến.
Cho nên, những võ giả như chúng ta chỉ cần ngăn chặn những tên võ giả của Huyết Ma Đường là được.
Bọn hắn không hành động thì thôi, một khi hành động sẽ có rất nhiều tòa thành gặp phải độc thủ của bọn hắn.
Việc của chúng ta là ngăn chặn các võ giả cùa Huyết Ma Đường là được.
Binh đối binh, tướng đối tướng.
Nhất Minh huynh không cần phải lo lắng gặp phải Chân Nguyên cảnh ra tay đánh lén."
"Thì ra là vậy!” Nhất Minh gật gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Dù sao thì chúng ta cũng nên cẩn thận một chút thì hơn, mặc dù nói, bên phía chúng ta có các vị tiền bối Chân Nguyên cảnh tọa trấn, nhưng cũng không cách nào phòng ngừa tuyệt đối được.
Bách Hoa Tông chính là vết xe đổ cho chúng ta rút kinh nghiệm.
Hành động lần này của tên Huyết Ma Đường kia, có vẻ là thăm dò sức mạnh của các thế lực tại Đông Nam đạo mà thôi.
Nếu ta là hắn, ta sẽ làm chim mồi thu hút sự chú ý của các thế lực xung quanh, sau đó cho một chi nhân thủ tiến hành trộm nhà.
Đương nhiên, điều này chắc hẳn các vị tiền bối đều đã nghĩ đến, cho nên, đều có một phần lực lượng trấn giữ tông môn, đề phòng bọn họ làm chuyện như vậy.
Ta cũng không biết mục đích của bọn họ đến Đông Nam đạo này là để làm gì, có lẽ là vì mảnh Bảo Tàng Đồ kia mà đến, cũng có lẽ là vì một mục đích khác mà đến.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng không có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ việc làm đủ khả năng của mình là được.”
Chúc Tình nghe Nhất Minh phân tích như vậy cũng gật gật đầu đồng ý.
“Nhất Minh huynh nói không sai, dựa theo lần hành động này của Huyết Ma Đường, bọn chúng hẳn là vì mảnh Bào Tàng Đồ mà đến.
Ta nghe các trưởng bối trong gia tộc nói lại, Bảo Tàng Đồ có tổng cộng ba mảnh ngọc giản, mỗi mảnh đều ẩn chứa một phần bản đồ dẫn đến nơi chứa bảo vật.
Mặc dù ta không biết bảo vật bên trong có những gì, nhưng chỉ với việc sử dụng ngọc giản lưu trữ bảo đồ, hẳn không phải bình thường bảo vật có thể so sánh.
Đám Huyết Ma Đường kia hẳn là vì khối ngọc giản kia mà đến, sẵn tiện hấp thu thêm huyết dịch để tăng cường tu vi không chừng.
Bảo tàng đối với bất kỳ người nào mà nói, cũng đều là khối thịt mỡ không thể không cắn một ngụm, bọn họ xuất hiện vào thời điểm này cũng ăn khớp vô cùng.”
Chúc Tình chậm rãi nói ra,
Nhất Minh gật gật đầu, sau đó bỗng dưng nhớ tới cái gì, mở miệng nói:
“À đúng rồi, ba vị trưởng lão của Bách Hoa Tông bị trọng thương nặng, có khi nào hành động tiếp theo của bọn chúng sẽ nhằm vào Bách Hoa Tông hay không?”
Chúc Tình nghe được lời này liền gật gật đầu nhưng sau đó liền rất nhanh lắc đầu: “Điều này cũng có khả năng xảy ra, nhưng nếu bọn họ chọn Bách Hoa Tông là nơi tấn công thì quả thật không còn gì tuyệt hơn.”
Nhất Minh nghe vậy nhíu mày: “Điều này nói thế nào?”
“Bách Hoa Tông tọa lạc bên trên một quả núi, với rất nhiều hoa hoa thảo thảo bên trên, điều này Nhất Minh huynh hẳn là có nghe nói a?” Chúc Tình cười khanh khách, ý vị thâm trường nói.
“Có nghe qua.” Nhất Minh gật gật đầu.
“Đừng nhìn những bông hoa này bình thường tỏa ra hương thơm nhìn vào không gì lạ.
Nhưng một khi có cường địch xâm phạm vào hộ tông trận pháp, đám hoa này chính là độc dược tiễn bọn họ lên đường.”
Chúc Tình mỉm cười giải thích nói.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]