Bản thân võ giả nơi này, chỉ cần Bát mạch liền có thể đả thông Thiên Địa kiều dẫn linh khí nhập thể, theo Bát mạch đồng thời vận chuyển, liền có thể tiến hành ngưng tụ Chân Nguyên chi khí.
Cái gọi là nửa bước Chân Nguyên, chính là bản thân có thể đả thông Thiên Địa hai đầu, dẫn linh khí nhập thể, bắt đầu chuyển hóa linh khí thành Chân Nguyên chi khí.
Một khi Chân Nguyên chi khí được hình thành tựa như màn sương thời điểm, đó chính là lúc ngưng tụ màn sương thành những giọt dịch, mà những giọt dịch này, chính là Chân Nguyên chi lực.
Có thể nói, màn sương kia tựa như màn mây trên trời, một khi hội tụ đầy đủ thời điểm, liền có thể ngưng thành giọt mưa rơi xuống.
Một khi ngưng kết những giọt dịch thành một hạt Chân Nguyên thời điểm, chính là Chân Nguyên cảnh sơ kỳ bắt đầu.
Đương nhiên, mỗi người ban đầu đều ngưng tụ ra chân nguyên với kích thước hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đa phần đều là một hạt nhỏ mà thôi, ngay cả hạt cát cũng không bằng được.
Quá trình cô đọng Chân Nguyên đòi hỏi bản thân phải có đầy đủ năng lực chèo chống, nếu không, một khi đứt quãng quá trình, những giọt dịch liền sẽ tiêu tán không còn.
Đến khi cô đọng lại, còn phải quay lại từ đầu, ngưng luyện chân nguyên chi khí.
Có thể nói, muốn bước vào Chân Nguyên cảnh, tuyệt không có dễ dàng như vậy.
“Ta hiện tại không phải Bát mạch, mà là Thập Lục mạch.”
“Đến lúc đó sẽ phải tu hành như thế nào đây a? Không lẽ sử dụng toàn bộ Thập Lục mạch để ngưng luyện cái gọi là “màn sương” kia?”
Theo như Nhất Minh hắn ẩn ẩn cảm giác được.
Bản thân sau khi hoàn thành khai mở Thập Lục mạch xong, không có dễ dàng để ngưng tụ Chân Nguyên chi khí như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra được cái gì.
“Thôi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, trước hết cứ cảm ngộ đao pháp trước đã.”
Nhất Minh mang những suy nghĩ về chân nguyên ném lên tận mây xanh, tâm thần tiếp tục chìm vào bên trong, cảm ngộ bản thân đao pháp.
Đao, Kiếm, Thương, Tiễn, Chỉ, Quyền, Chưởng,... đều là một loại hình thức chiến đấu mà thôi.
Ngẫm lại thì, bản thân mình cho đến hiện tại không hề học qua bất kỳ một chiêu đao pháp nào.
Ngay cả Huyết Chiến Bát Phương, cũng là từ thương pháp biến ảo mà thành.
Trong lúc chiến đấu cũng là sử dụng những đòn chém, trảm cơ bản mà thôi.
Gặp đối thủ nào, thì cũng sử dụng vài chiêu đơn giản như thế để đối địch, chỉ khác một chút, chính là mình mang lực lượng truyền vào trong đao mà thôi.
Truyền vào trong đao?
Truyền vào trong đao…
Truyền vào trong đao!
Nhất Minh giường như ngộ ra cái gì, cảm xúc trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt.
Hắn lập tức lấy ra thanh đao đặt nằm ngang ở trên đùi, hai mắt nhắm nghiền, tự thân bắt đầu thông qua Thập Nhất mạch câu thông thiên địa, hấp thu linh khí truyền vào bên trong.
Trường đao vẫn như bình thường, sáng lên từng vầng đường vân, không có khác biệt cái gì.
Nhất Minh nhíu mày!
Chẳng lẽ không đúng sao?
Theo mình nghĩ rằng, nếu như một thanh binh khí có thể hấp thu linh khí truyền vào bên trong, uẩn dưỡng trong đó.
Một khi đao ra khỏi vỏ, không biết là bực nào cường đại?
Liệu có thể hay không mang một tên nửa bước Chân Nguyên cảnh cho chém giết?
Nếu thật có thể một đao mang nửa bước Chân Nguyên cho chém giết, bản thân mình tại Đao đạo liền có thể tiến thêm một bước a!
Nghĩ như vậy, một đêm trôi qua, Nhất Minh không hề đi ngủ, mà tiếp tục truyền linh khí vào bên trong trường đao.
Trời tờ mờ sáng, Nhất Minh mở to hai mắt nhìn.
Không nên a!
Chẳng lẽ điều mình nghĩ không đúng?
Hay là cách làm sai ở chỗ nào?
Từ đêm qua tới giờ, hắn liên tục truyền linh khí vào trường đao, uẩn dưỡng nó.
Nhưng kết quả là, mỗi khi linh khí truyền vào bên trong, sau một thời khắc liền tiêu tán không còn.
Hắn thử rất nhiều biện pháp uẩn dưỡng trường đao, nhưng không cách nào khiến trường đao có thể giữ lại lực lượng.
Điều này thật khó a!
Lắc lắc đầu.
Nhất Minh thu hồi trường đao, hít sâu một cái.
"Một đêm không ngủ, hiện giờ tinh thần có chút uể oải, ngủ một chút vậy."
Nhất Minh ngáp một cái, lăn đùng ra đất, tiến vào giấc ngủ.
Tiếp theo đó, buổi sáng đi đường, ban đêm tiếp tục cảm ngộ việc uẩn dưỡng trường đao.
Ba ngày tiếp tục trôi qua, Nhất Minh theo cảm ngộ dừng lại.
Hắn có chút nhíu mày.
Ba ngày nay liên tục thử truyền linh lực vào uẩn dưỡng trường đao, hiệu quả không được chút nào a.
Không lẽ dùng linh khí uẩn dưỡng trường đao không được?
Có khả năng a!
Nếu như linh khí có thể uẩn dưỡng trường đao, thì binh khí trên đời này đều thành bảo vật mới đúng.
Thử một cách khác vậy.
Nhất Minh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra cách gì có thể khiến cho binh khí tăng lên lực lượng a.
Nhìn thấy Nhất Minh có vẻ trầm ngâm, Chúc Tình nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Nhất Minh huynh có chuyện gì sao?"
Nhất Minh giật mình một cái, cười khổ nói: "Ta đang suy nghĩ làm thế nào để mang lực lượng tích trữ bên trong binh khí."
Chúc Tình nghe vậy liền trợn tròn mắt!
Nàng không nghĩ tới một Tôi Thể cảnh lại có thể nghĩ xa đến vậy.
"Muốn tích trữ lực lượng bên trong binh khí, một là cần phù văn sư thi pháp, hai là biến nó thành bản mệnh binh khí."
Chúc Tình trầm ngâm chốc lát, nói.
Nàng mặc dù không có từng làm loại chuyện vậy, nhưng ít ra kiến thức cũng phải có a!
Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ còn không thấy heo chạy hay sao.
Nhất Minh nghe cái trước thì thất vọng không thôi, nhưng khi nghe được cái gọi là "bản mệnh binh khí" liền hai mắt tỏa sáng!
"Chúc cô nương, bản mệnh binh khí là thế nào a, mong cô nương cáo tri một hai!" Nhất Minh thần sắc hưng phấn hỏi.
"Bản mệnh binh khí, tên như ý nghĩa, chính là xem binh khí như mạng của chính bản thân mình, thường xuyên dùng tinh huyết uẩn dưỡng tự thân binh khí, dần dần hình thành một loại liên hệ chặt chẽ giữa tu sĩ và binh khí.
Thường thì bản mệnh binh khí đều là Thần binh cấp bậc, hoặc chí ít là Thiên cấp binh khí."
Chúc Tình chậm rãi giải thích nói.
"Thần binh? Là Thiên cấp binh khí phía trên sao?" Nhất Minh hiếu kỳ hỏi.
"Đúng vậy." Chúc Tình gật gật đầu, "Thiên cấp binh khí phía trên chính là Thần binh.
Tại Thiên Long giới này chỉ có hai thanh Thần Binh mà thôi."
"Hai thanh Thần binh!" Nhất Minh giật mình trong lòng, hắn tưởng rằng Thần binh rất hiếm cho nên chỉ có một thanh đâu chứ, không ngờ lại có những hai thanh!
"Đúng vậy." Chúc Tình gật gật đầu tiếp tục nói:
"Một thanh tên là Lạc Thần Đao, hiện thuộc sở hữu của Tư Không thần quân.
Một thanh còn lại tên là Vô Ngân Kiếm nằm trong tay của Bắc Huyền Kiếm Tông tông chủ, Bắc Vô Ngân.
Theo cổ tịch trước kia ghi chép lại, còn có hai thanh Thần binh khác, tựa hồ là một chiếc phiến, còn lại tựa hồ là Song Hoàn.
Nhưng không biết từ rất lâu rồi không thấy hai thanh Thần binh này hiện thế, không biết nó lạc nơi đâu mất rồi."
Nói tới đây, vẻ mặt của nàng không che giấu được sự đáng tiếc, nếu có bốn thanh Thần binh mà nói, Linh tộc lại xem là cái gì?
Nhất Minh nghe nói như vậy, hiện giờ mới nhớ lại, tựa hồ Tiềm Long bảng ban thưởng có cái gọi là Tàn Khuyết Thần Tiết.
Nếu hắn nghĩ không sai, cái Tàn Khuyết Thần Tiết này là nguyên liệu rèn đúc Thần binh a!
Một khi Thần binh được rèn đúc ra thời khắc, chính là thời điểm gây nên gió tanh mưa máu!
E rằng Linh tộc sẽ không đứng nhìn xem Thần binh độ kiếp thành công a!
Nghĩ đến đây, Nhất Minh càng cảm giác bản thân mình cần nhanh chóng nâng cao tu vi.
Nếu không, tương lai chắc hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ!
Lắc lắc đầu.
Hắn lập tức hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra!
Bình tĩnh lại.
Càng cấp thiết, càng dễ bị kẹt lại bên trong chấp niệm, từ đó bản thân sẽ càng dễ lọt vào trong ma đạo giết chóc.
Bản thân hắn muốn tăng cao tu vi thì phải làm thế nào?
Giết chóc!
Một khi bị chấp niệm trói buộc, ham muốn nhanh chóng tăng cao tu vi mà nói, bản thân sẽ trở thành khôi lỗi chỉ biết giết chóc mà thôi.
Không được, không được.
Phải bình tĩnh lại!
Nhìn thấy Nhất Minh vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Chúc Tình cũng không có làm phiền, liền lui sang một bên đả tọa tu luyện.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]