Trông thấy cô nàng này một bộ lo lắng như vậy, hắn không hiểu ra sao.
Nhìn nhìn lại hoàn cảnh xung quanh một lát, sau đó nhìn lên bầu trời, mặt trời chói sáng chiếu thẳng vào mắt, khiến hắn có chút không chịu được lập tức cúi thấp đầu xuống.
“Chúc cô nương, thật là ngại quá, ta không biết thời gian lại trôi qua nhanh như vậy!” Nhất Minh gãi gãi đầu cười khổ không thôi.
Chính mình mới vừa cảm ngộ một lát, thời gian lại qua nhanh như vậy sao?
Điều này chứng tỏ, chính mình vừa rồi đã chạm đến cái gì, nhưng hiện tại lại không ngộ ra cái gì, quả thật khó hiểu a.
“Không sao, không sao, ta còn tưởng Nhất Minh huynh xảy ra chuyện gì đâu.” Chúc Tình khoác khoác tay cười nói.
Binh thường đối với võ giả mà nói, không có khả năng tu luyện đến mức quên cả thời gian như vậy.
Huống chi, nàng lên tiếng kêu gọi không chỉ là một lần hai lần.
Lần đầu kêu gọi không có phản ứng, nàng cũng không có làm phiền, còn tưởng đâu nhập tâm quá nên không nghe.
Lần hai kêu gọi vẫn cứ như cũ bất động, khiến nàng có chút không hiểu ra sao, không lẽ võ giả lại có thể tu luyện nhập tâm như vậy?
Lần thứ ba, thứ tư kêu gọi, vẫn không có phản ứng, lúc này, nàng đã cảm giác có gì đó bất ổn.
Đến lần thứ năm kêu gọi, mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu, lúc này Nhất Minh mới có phản ứng.
Nàng còn tưởng tên này tu luyện mơ thấy bản thân cưỡi hạc bay qua tây thiên rồi chứ, nếu không phải trên ngươi vẫn còn hơi thở, e rằng nàng đã thật nghĩ như vậy.
“Haha, hôm qua có một chút cảm ngộ hơi sâu, cho nên không chú ý thời gian, để cô nương chê cười.
Để tại hạ đi săn một chút dã thú, chúng ta ăn xong rồi tiếp tục lên đường.”
Nhất Minh nhìn lấy Chúc Tình một bộ thật sự lo lắng dáng vẻ, giải thích một câu, sau đó bật người đứng dậy.
Hắn nhìn lấy thanh đao trên tay, cũng không có thu hồi vào bên trong nhẫn trữ vật, mà tiếp tục cầm theo trên tay.
“Ừm, Nhất Minh huynh đi sớm về sớm.” Chúc Tình nàng theo bản năng gật đầu trả lời, nhưng khi nói xong, nàng lại cảm giác có gì đó là lạ, cúi thấp đầu, hai má ửng đỏ không dám nhìn.
Nhất Minh gật gật đầu, sau đó mang theo trường đao rời đi.
Hắn dự định tìm một chút dây leo loại hình, cố định trường đao trên lưng mang theo, để sẵn tiện làm một thứ, gọi là lấy thân dưỡng đao.
“Trường đao cùng ta kề vai sát cánh, đây hẳn là không sai a.”
Nhất Minh thì thào nói.
Thế là hắn đánh một con dã thú mang về, hai người cơm nước no say lại tiếp tục lên đường, hướng về phía Đông Nam đạo đi đến.
…
Thẳng đến vài ngày sau, Nhất Minh hai người đang chuẩn bị xuống núi tiến về Đông Nam đạo.
Trước mặt Nhất Minh hai người xuất hiện một tòa cửa khẩu tại phía trước, hai bên con đường này đều có hàng rào bao quanh, chỉ có một con đường duy nhất tiến vào bên trong.
Nhìn quanh một vòng, tựa hồ nơi này được thế lực nào đó chiếm cứ thì phải, thoạt nhìn tựa như sơn tặc đồng dạng.
Nhất Minh hai người chậm rãi hướng về phía cửa khẩu đi đến.
Đứng trước mặt hắn có không ít người, người nào người nấy đều khoác trên người áo da thú, trên tay còn nắm lấy không ít thịt rừng mang lên đống lửa nướng.
Nhìn thấy có hai tên thanh niên tiến về phía này, một thanh niên khoác áo da thú cười hắc hắc đối với trung niên bên cạnh nói: “Tam ca, chúng ta hôm nay e rằng đạp phải vận khí cứt chó a, lại có mỹ nhân đưa tới cửa thế này, nếu như ta mang đứa nữ nhân này hiến cho đại ca… hắc hắc hắc.”
Tên này còn chưa nói xong thì cười hắc hắc, bộ mặt gian xảo vô cùng.
Trung niên kế bên hình dáng vạm vỡ, trên người còn khoác áo da hổ nghe thanh niên nói như vậy liền lộ ra một nụ cười lạnh: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng chúng ta phải cẩn thận một chút, những người này bây giờ còn tiến về Đông Nam đạo, e rằng không phải bình thường võ giả.”
“Tiểu đệ minh bạch, việc này Tam ca cứ giao cho ta điều tra, bảo đảm không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắc hắc hắc!” thanh niên gật đầu một cái, cười hắc hắc nói ra.
“Được, ta ở bên trong chờ tin tốt của ngươi.” Trung niên gật gật đầu sau đó quay người tiến vào bên trong gian nhà bằng gỗ bước đi.
Thanh niên nghe vậy cũng không có trả lời, xoay người hướng về phía bên ngoài đi đến.
Nhất Minh nhìn thấy tình cảnh phía trước không khỏi lộ ra nghi hoặc, hướng sang Chúc Tình hỏi: “Chúc cô nương, cô nương có biết phía trước này là có chuyện gì xảy ra không, bọn chúng nhìn vào tựa hồ là sơn tặc thì phải?”
Chúc Tình lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa, đây là lần đầu tiên ta tự mình đi đến Đông Nam đạo thế này, trước kia đều có trưởng bối đưa đi, cho nên không có tự hành đi đường như thế này.”
Nhất Minh nghe vậy liền bừng tỉnh biểu lộ, chả trách nàng không biết.
Quả thật là tiểu thư trong gia tộc có khác, đi đường cũng có người hộ tống bay qua bay lại thì cần gì phải lặn lội như vầy đâu!
“Thật là ngại quá, nếu không phải vì ta thì Chúc cô nương e rằng đã đến Đông Nam đạo từ lâu.” Nhất Minh gãi gãi đầu cười khan một cái nói.
“Không có việc gì, chính ta cũng muốn trải nghiệm quá trình, việc này không phải do huynh mà ra, cho nên cũng không cần để ở trong lòng như thế.” Chúc Tình lắc lắc đầu nói ra.
Nàng trước kia mặc dù được trưởng bối đưa đi, nhưng lúc đó nàng chẳng qua chỉ là một cái Tôi Thể sơ kỳ mà thôi, bản thân không có lực lượng cho nên mới có người đưa đón như vậy.
Hiện giờ nàng đã tiến vào Tôi Thể cửu trọng, chỉ cần Chân Nguyên không ra, nàng có thể tự hành bảo vệ mình.
Nhất Minh nghe vậy gật gật đầu, cũng không có ở trong vấn đề này xoắn suýt quá nhiều, tiếp tục hướng về phía trước đi đến.
Nhất Minh đi tới không được bao lâu thì gặp một đám người đi đến, người nào người nấy đều mang trong tay binh khí, sắc mặt hung thần ác sát vô cùng, xem ra không phải dạng hiền lành cái gì.
Có thể ở giữa tòa sơn mạch xây dựng hàng rào như thế này, hẳn không phải là bình thường thế lực a.
Đám người này Nhất Minh nhìn ra, nếu không phải là sơn tặc thì là giết người cướp của.
Cho nên hắn cũng không có sắc mặt tốt lành cái gì, nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta đến Đông Nam đạo để truy bắt Huyết Ma Đường dư nghiệt, mong các vị tạo thuận tiện a.”
Theo Nhất Minh thấy, đám người này chắc hẳn là một thế lực nào đó chuyên gia cướp bóc tại nơi này, mặc dù biết là bọn hắn muốn cạo lông dê của chính mình, nhưng một câu nói khách khí như vầy, vẫn là phải hỏi một cái.
Một thanh niên thoạt chừng hơn hai mươi tuổi, khí huyết mạnh mẽ, thân khoác một lớp áo da hổ hướng về phía hai người chắp tay một cái nói:
“Hahaha, hai vị thiếu hiệp đường xá xa xôi đến nơi này truy bắt dư nghiệt, chắc hẳn là ngựa người đều mệt, không bằng ở tại nơi này nghỉ lại một đêm, chúng ta cùng là thế lực trông coi nơi này, các vị cảm thấy như thế nào?”
Chúc Tình nghe được lời này, lập tức nhíu mày.
Nàng cảm giác tên này mỗi khi nói chuyện đều liếc mắt nhìn nàng, hơn nữa, một đám người phía sau nhìn nàng với ánh mắt đầy ham muốn, điều này khiến nàng khó chịu vô cùng.
Vừa định lên tiếng cự tuyệt thì Nhất Minh đã đưa tay ngăn lại, cười híp mắt nói: “Các vị đã mời, tại hạ từ chối thì bất kính, chỉ mong các vị không phải hối hận mới được.”
“Hahaha, tiểu huynh đệ nói đùa, tại hạ tại sao phải hối hận đâu.” thanh niên cười ha hả nói ra, sau đó đứng sang một bên, một tay ra hiệu: “Mời!”
Dứt lời, hắn cũng không có chờ Nhất Minh hai người phản ứng, liền xoay người bước nhanh về phía trước, ngay khi xoay người một khắc này, tiếu dung trên mặt dần dần biến mất, trong ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia sát cơ như ẩn như hiện.
Nhất Minh hắn cũng không có để ý thái độ của những người này.
Dù sao muốn tới Đông Nam đạo liền phải trải qua cửa khẩu này nha, nếu không, cần phải đánh một vòng thật xa, hắn cũng không có thời gian để mất thời gian đi đường như vậy.
Hắn cần phải nhanh chóng tiến về Đông Nam đạo dò xét một chút, không biết đám Huyết Ma Đường kia có hành động hay chưa đây nữa.
Quăng bỏ những ý niệm trong đầu, Nhất Minh cùng Chúc Tình hai người chậm rãi bước vào cửa khẩu bên trong.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]