Hai người vừa đi vừa nói cười, chỉ một lúc sau đã đến Dực Khôn cung, Như Ý kéo tay hoàng thượng, hạ nhân vốn đang bận rộn nhìn thấy hoàng thượng cùng nương nương trở về, vội vàng dừng động tác trong tay quỳ xuống thỉnh an, ánh mắt của hoàng thượng chỉ nhì chằm chằm nàng, căn bản không thèm liếc mắt nhìn người ngoài một cái, chỉ qua loa đáp một tiếng: "Đứng lên đi."
Như Ý kiễng chân lên thì thầm điều gì đó bên tai hắn, nghe được lời nàng hoàng thượng liền cười, Như Ý quay người nói với Nhị Tâm một câu: "Nhị Tâm, đi chuẩn bị nước tắm rửa cho ta."
Nhị Tâm nghe xong xong dẫn theo mấy cung nữ hầu hạ đi xuống, Như Ý chờ nô tỳ pha nước tắm xong, trên mặt nước có rắc cánh hoa hồng, để nô tỳ tắm rửa xong, mái tóc dài thả xuống như thác nước, thay y phục màu xanh liền đi vào tẩm điện, liếc nhìn xung quanh cũng không thấy hoàng thượng. Nàng cảm thấy kỳ lạ liền đi vào trong, bỗng nhiên sau bình phong xuất hiện một bóng người, còn chưa đợi nàng phản ứng đã bịt mắt nàng lại, nàng đương nhiên biết là hắn giở trò.
Như Ý quay đầu, cười nói một câu: "Hoàng thượng mau buông thần thiếp ra đi."
Thấy hắn không buông ra Như Ý lại nói tiếp: "Hoàng thượng giống như một tiểu hài tử lớn."
Hoàng thượng không trả lời nàng, đợi đến khi tay hắn buông ra khỏi mắt nàng, Như Ý mở mắt ra chỉ thấy khuôn mặt to lớn vô hạn của hắn xuất hiện trước mặt mình, còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-trong-sinh-van-chi-thanh-anh-hoang-lich/2880014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.