Sau khi Lang Hoa bị đưa đi, hoàng thượng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đi vào trong tẩm điện thấy Như Ý uống thuốc xong liền thiếp đi, người hầu hạ lẳng lặng chờ ở bên cạnh, một khắc cũng không dám thả lỏng. Hắn lệnh cho mọi người lui ra ngoài, một mình ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của nàng, khuôn mặt đỏ bừng lúc này giờ phút này đã khôi phục lại huyết sắc bình thường, hô hấp cũng ổn định. Hoàng thượng nắm tay nàng, áp tay nàng lên mặt mình: "Như Ý, là trẫm không tốt, trẫm thật sự là vô dụng, không bảo vệ được nàng, cũng không bảo vệ được hài tử của chúng ta."
Nàng chỉ ngủ, cũng không trả lời lời hắn, hoàng thượng ngồi ở bên giường canh giữ nàng một lát, liền trở về Dưỡng Tâm điện.
Đến buổi chiều Như Ý cũng tỉnh lại.
Nhị Tâm đỡ nàng dậy, hầu hạ nàng ăn chút thức ăn lấp đầy bụng, sau nhiều chuyện rắc rối, nàng cảm thấy khá đói bụng. Sau khi xong việc, nàng kêu Nhị Tâm lui xuống, một mình ngồi trước cửa nhìn ánh mặt trời bên ngoài, giờ phút này ánh mặt trời ôn hòa, không chói mắt như giữa trưa, ánh mặt trời màu cam chiếu lên cánh cửa màu đỏ sậm, phản chiếu một mảnh loang lổ trên mặt đất.
Nàng đưa tay ôm mặt, không biết từ lúc nào khóe mắt đã chảy nước mắt. Nàng nghĩ từ khi mình tiến cung tới nay, hoàng hậu cùng Tuệ phi, không biết còn có người khác hay không, hai người đó hãm hại nàng, suýt chút nữa đã đẩy nàng vào chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-trong-sinh-van-chi-thanh-anh-hoang-lich/2880000/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.