Chương trước
Chương sau
Khi Lang Hoa bị đám nô tài đưa về Trường Xuân cung, cung nữ thái giám hầu hạ trong Trường Xuân cung đã bị đưa đi, chỉ để lại Triệu Nhất Thái cùng Liên Tâm, trên đường từ Dực Khôn cung trở về Trường Xuân cung, các thái giám, phi tần và cung nữ đều nhìn nàng ta với vẻ mặt kỳ lạ, mọi người nhìn thấy đều vội vàng quỳ trên mặt đất, không ai dám lên tiếng. Ánh mắt nàng ta kìm nén đau khổ, nhớ tới lời hoàng thượng nới ở Dực Khôn cung: "Cho dù sau này Như Ý không có hài tử nữa, cũng đừng mơ đến sự thật lòng của trẫm." lời nói lạnh lùng đó khiến nàng ta đau lòng, tàn phá trái tim nàng ta đến mức nàng ta cảm thấy bản thân như sắp chết.

Lúc này ánh mặt trời đỏ rực, ánh mặt trời có chút chói mắt ác chiếu thẳng lên đỉnh vàng bích ngói của Trường Xuân cung, phản xạ ở trong mắt nàng ta khiến nàng ta rơi lệ, Lý Ngọc liền nói một câu: "Hoàng hậu nương nương, phụng mệnh hoàng thượng, người tĩnh dưỡng ở Trường Xuân cung, đợi đến khi hoàng thượng hạ chỉ, cửa lớn của Trường Xuân cũng sẽ được mở ra." Dứt lời hắn liền dẫn người nghênh ngang rời đi.

Một lát sau, người của Thận Hình Ti đưa Tố Luyện trở về Trường Xuân cung, khóa cửa lại liền rời đi. Lang Hoa nhìn một chân của Tố Kuyeejn bị tàn phế, máu chảy đầm đìa, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt. Tình thế hôm nay, e là sẽ không có thái y nguyện ý đến Trường Xuân cung, chỉ có thể tìm thuốc rồi dùng băng băng bó đơn giản lại cho Tố Luyện. Nàng ta phân phó Triệu Nhất Thái và Liên Tâm đưa Tố Luyện đến thiên điện.

"Tố Luyện, là bổn cung có lỗi với ngươi, ngươi vì bổn cung hi sinh quá nhiều." Lang Hoa nắm lấy bàn tay của Tố Luyện, nghẹn ngào nói.

Tố Luyện lắc đầu: "Chỉ cần hữu dụng với nương nương, nô tỳ cũng không tính là ủy khuất, nô tỳ đã hầu hạ nương nương từ lúc còn ở phủ, ơn của nương nương đối với nô tỳ như núi cao, nô tỳ làm những việc này cũng cảm thấy mãn nguyện."

Lang Hoa gật đầu, lau khô nước mắt trên mặt mình: "Đáng tiếc tình thế hôm nay, ngay cả bản thân mình bổn cung cũng không lo được, còn liên lụy các ngươi."



"Nương nương, chúng ta tuy rằng tạm thời bị cấm túc, nhưng con đường sau này của Nhàn phi, những chuyện này không tính là gì. Nữ nhân trong hậu cung, quan trọng nhất chính là con nối dõi, Nhàn phi không có hi vọng này, tuy rằng hiện tại hoàng thượng đồng tình với cô ta, nhưng thời gian dài, cô ta sẽ không làm được chuyện gì. Mà người, vẫn là trung cung hoàng hậu, cho dù hoàng thượng nghĩ gì, trong mắt người ngoài người vẫn là hoàng hậu, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ai biết ai không đứng dậy nổi."

Lang Hoa nghe lời Tố Luyện nói liền gật đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ý tứ không rõ ràng, phân phó Triệu Nhất Thái và Liên tâm xử lý vết thương cho Tố Luyện. Nàng ta chậm rãi đi đến bên cửa, dựa vào khung cửa ngẩng đầu nhìn cung điện tứ phía, bức tường đỏ chói mắt tràn ngập phú quý, nàng ta cúi đầu, thở dài một cái, trước khi xuất giá, a mã ngạch nương có dặn dò nàng ta: "Con là chính thê, sau này có thể là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bước vào ngưỡng cửa Ái Tân Giác La gia, phải cống hiến cả đời này thật tốt, Phú Sát tộc, còn phải dựa vào con."

Lúc ăn tối, Liên Tâm bưng một chút thức ăn lên, tình hình hiện tại của nàng ta không thể so sánh với trước đây giàu có tôn quý, Lang Hoa nhìn thoáng qua, chỉ có cháo trắng nhạt nhẽo cùng bánh mì, thêm một ít rau cải xanh có chút héo, Liên Tâm nơm nớp lo sợ nói: "Nương nương, nô tài ở thiệb phòng đã bị điều hết đi, ngự thiện phòng cũng không chịu đưa đồ mới đến, chỉ có thể làm những món này...."

Lang Hoa nhẹ nhàng nói một tiếng "Ừm." cũng không có khẩu vị gì. Đãi ngộ của ngự thiện phòng, vốn dựa vào tâm ý của hoàng thượng, mà hôm nay tâm ý của hoàng thượng tức giạn xử lý nàng ta như vậy, có một chút đồ ăn cũng là tốt rồi. Bởi vì buổi trưa náo loạn như vậy, chưa ăn uống gì, đến tối cũng nên đói bụng, nhưng nàng ta lại không có khẩu vị gì.

Nhưng nghĩ lại, nàng ta không thể gục ngã, còn có rất nhiều chuyện chờ nàng ta đi làm. Ví dụ như vì Phú Sát thị, vì bản thân nàng ta, vẫn phải cố gắng ăn một chút.

Đúng vậy, chưa đến phút cuối cùng, ai biết ai còn có thể không đứng lên được? Coi như là Nhàn phi được sủng ái, được sủng ái thì sao chứ? Nàng ta đã cắt đứt đường sau của cô ta, còn mình vẫn là trung cung hoàng hậu, qua một thời gian nữa, hoàng thượng cũng sẽ quan tâm đến thể diện của nàng ta, cũng sẽ không cấm túc nàng ta quá lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.