Như Ý đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân bên ngoài vội vàng, tiếng bước chân như vậy, nàng nghe đã quen, cho nên biết là hắn đã tới. Quả nhiên, chưa tới mấy giây sau, đã vang lên tiếng đập cửa bên ngoài: "Như Ý, mở cửa, trẫm biết nàng chịu ủy khuất, hãy cho trẫm vào đi."
Quả nhiên Như Ý cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng hắn lạnh nhạt nàng một thời gian dài như vậy, vì sao hôm nay lại kích động như vậy một lần nữa, nhưng nàng cũng không định đi mở cửa, chỉ tuếp tục động tác trước, giống như chưa có chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Hôm nay Cao Hi Nguyệt cũng nói với nàng một lời chấn động: "Tối qua khi hoàng thượng ở trên giường, ta cảm thấy trong lòng người cũng không có một mình cô."
Đúng vậy, hắn là hoàng thượng, muốn gì đều sẽ có.
Nhưng tại sao nàng lại để ý lời nói đó như vậy, vẫn muốn ăn cái thứ ghen tuông nhàm chán này.
Giọng nói của hoàng thượng không ngừng kêu bên ngoài, nàng cảm thấy rất rối bời, tiến thoái lưỡng nan.
Đột nhiên, trên bầu trời có tiếng sấm sét, ầm ầm truyền thẳng vào tai, sau đó gió lớn bên ngoài cửa sổ thổi đến khiến cửa giấy lắc lư, Như Ý đáp lại: "Hoàng thượng mau đi đi, sắp mưa rồi."
Những hạt mưa nhỏ giày đặc lập tức rơi xuống mặt đất, những giọt mưa tung tóe bắn lên long bào của hoàng thượng, Lý Ngọc lo lắng nói: "Hoàng thượng, mau đi thôi, sắp mưa to rồi."
Hoàng thượng không để ý lời khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-trong-sinh-van-chi-thanh-anh-hoang-lich/2879971/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.