Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đầu xuân năm thứ hai, Như Ý sinh hạ một nữ nhi, hoàng thượng rất vui mừng, bảo Như Ý tự mình đặt tên cho nữ nhi. Như Ý vừa mới sinh xong, đắp một chiếc chăn rất dày, tóc mai ướt sũng dán lên mặt, nụ cười có chút mệt mỏi, nhưng phần lớn đều là vui mừng. Nàng mở chăn quấn nhìn nữ nhi, sắc mặt hồng hào, trên miệng còn dính chút sữa. Như Ý suy nghĩ một lúc lâu, ôn nhu nói: "Gọi là Cảnh Ngọc được không?"
Hoàng thượng nhìn nàng ôn nhu mỉm cười, cẩn thận nói hai chữ: "Cảnh Ngọc?"
Như Ý gật đầu: "Đúng vậy. Ngọc có nghĩa là ngọc đẹp, cũng chỉ đức hạnh, lại ghép cùng tên Cảnh của công chúa, thần thiếp thấy đặt tên này cho nữ nhi rất tốt."
Hoàng thượng nhẩm lại tên này trong lòng, vui vẻ cười nói: "Không tệ, không tệ."
Như Ý sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Ngọc, nàng sợ có sơ xuất gì liền bảo Giang Dữ Bân cẩn thận kiểm tra ba lần mới cảm thấy an tâm. Lễ mừng năm mới do các thân vương đại thần gửi đến hoàng thượng sớm đã phân phó người tìm đồ cần thiết gửi đến Dực Khôn cung, cuối cùng những thứ đó cũng có công dụng.
Như Ý tĩnh dưỡng thân thể, mỗi ngày phần lớn thời gian đều chăm sóc Cảnh Ngọc và Vĩnh Giác, mặc dù Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc kém nhau một tuổi nhưng chăm sóc cũng rất mệt mỏi. Cũng may Dực Khôn cũng sớm đã sắp xếp đủ người hầu hạ. Cho dù rất mệt mỏi nhưng trong đáy lòng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-trong-sinh-van-chi-thanh-anh-hoang-lich/2879886/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.