Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Như Ý mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, bên trên thêu hoa sơn chi rất đẹp mắt, mái tóc dài xõa ngang vai, đi vào tẩm điện đã thấy hoàng thượng dựa nghiêng trên giường đợi nàng.
Ngọn nến khẽ lay động theo bóng dáng của nàng, Như Ý đi tới thổi tắt ngọn nến, đi về phía giường.
Nàng mới vừa đi tới bên giường, liền bị một bàn tay to kéo qua, lập tức xoay người đổi vị trí với hắn. Như Ý biết rõ hắn muốn làm gì, nàng kiên nhẫn chờ hắn cởi cúc y phục, theo tiết tấu hòa nhập một trận mây mưa.
Một lúc sau, hoàng thượng ôm nàng trong lòng, Như Ý gối lên cánh tay hắn, tiếng thở dốc chưa hết dần trầm thấp truyền vào tai hắn, Như Ý cảm nhận được nụ hôn kéo dài, nhắm mắt lại: "Có chuyện gì với sổ ghi chép của Kính Sự Phòng vậy?"
"Nàng nói gì vậy?" Thanh âm hoàng thượng có chút trầm thấp, hắn đang đắm chìm trong tình yêu với nàng, không nghe rõ nàng nói gì.
"Cách đây không lâu thần thiếp xem sổ ghi chép của Kính Sự Phòng, phát hiện không ghi tên người hoàng thượng lật thẻ bài mỗi đêm. Đúng là đám người Kính Sự Phòng lười biếng, hoàng thượng nên trách phạt.
Hoàng thượng mỉm cười: "Không liên quan đến bọn họ, không lật thẻ bài sao có thể ghi chép."
Như Ý quay đầu lại, nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Sao có thể?"
Hoàng thượng ôm eo của nàng: "Là thật. trong khoảng thời gian đó mỗi ngày trẫm đều nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-trong-sinh-van-chi-thanh-anh-hoang-lich/2879882/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.