Như Ý thở dài, hắn đã tìm được một nữ tử hợp ý, Như Ý của hắn, tương lai sẽ có rất nhiều nữ nhân như vậy, giữa bọn họ cũng trải qua đủ chuyện mà thôi.
Quả nhiên, sủng ái mấy ngày liên tiếp, Phù Chỉ được phong làm phi.
Buổi sáng hôm nay ở Dực Khôn cung vô cùng náo nhiệt, hoàng hậu nương nương chưa đi ra, các phi tần bàn luận vô cùng náo nhiệt. Đương nhiên là có người không phục, cũng có người im lặng không lên tiếng, Hương Kiến đã sớm lấy lý do sức khỏe không tốt không đi thỉnh an được, tính tình của nàng chính là như vậy, Như Ý cũng hiểu, nàng vốn không thuộc về nơi này. Tam Bảo truyền các phi tần vào điện, các nàng im lặng vào điện thỉnh an.
Khánh phi: "Nếu các vị muội muội đã đến đầy đủ thì sao không thấy Đôn phi vậy? Tuy nói là được ân sủng, nhưng cũng không thể không đi thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Lúc này Phù Chỉ vội vàng tiến vào điện, quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp đến muộn, xin hoàng hậu nương nương trách phạt, hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp thức khuya, cơ thể mệt mỏi, nên mới đến muộn."
Như Ý chưa nói gì, Khánh phi đã trách móc: "Mấy nay thấy muội muội hầu hạ hoàng thượng tận tâm, sao không nhớ trong lòng phải đi thỉnh an hoàng hậu nương nương?" Phù Chỉ cắn môi, biểu cảm khó xử.
Như Ý bình tĩnh tựa nước nói: "Được rồi, Khánh phi muội cần gì làm khó người khác? Đã đến là tốt rồi, ban ngồi." Nàng ra lệnh cho Phù Chỉ đứng dậy.
"Đa tạ hoàng hậu nương nương, lần sau thần thiếp nhất định sẽ nhớ kỹ!" Như Ý gật gật đầu, Dung Bội đỡ nàng ta ngồi xuống sau đó pha trà cho nàng ta, Phù Chỉ hướng nàng cảm tạ, trong lòng Khánh phi tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Bổn cung nói lại lần nữa với các muội, mọi người trong cung cho dù ai được sủng ái, cũng không được đố kỵ nói những điều không nên ở sau lưng, các muội cũng đã thấy kết cục của Vệ thị!" Hải Lan đứng dậy nói: "Thần thiếp xin nghe theo dạy dỗ của hoàng hậu nương nương!" Các phi tần cũng đứng dậy nói theo, Khánh phi tức giận nói.
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Như Ý hạ lệnh cho các phi tần lui xuống, nhưng chỉ chờ sau khi các nàng lui hết, chỉ còn lại Phù Chỉ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Bây giờ ngươi là người chói mắt nhất trong hậu cung, vạn sự nên cẩn thận, nếu người khác có nói gì khó nghe, cũng không cần để ý."
"Đa tạ hoàng hậu nương nương chỉ dạy, thần thiếp sẽ ghi nhớ!"
"Mấy ngày nay ngươi là người có phúc, được hoàng thượng sủng ái, bổn cung có quà tặng cho ngươi." Như Ý liếc mắt nhfin Dung Bội, Dung Bội hiểu ý của nàng.
Đồ Dung Bội đem lên là một đôi bông tai phỉ thúy, một vòng cổ mã não, một vòng tay tử ngọc cùng mấy tấm vải thượng hạng.
Phù Chỉ bảo Tư Nhược nhận lấy, đứng lên hành lễ với Như Ý: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng, cũng chỉ dạy thần thiếp!" Như Ý hạ lệnh cho nàng ta hồi cung nghỉ ngơi.
Khi trở lại Cảnh Dương cung, Tư Nhược nói: "Chủ tử, hoàng hậu nương nương rất tốt, hoàng hậu nương nương rất thích người."
"Nếu như ta có thể nhận được sự che chở của hoàng hậu, cũng là một chuyện tốt."
"Nương nương, hiện tại người được hoàng thượng sủng ái, sau này sẽ được hoàng hậu nương nương che chở, tương lai nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió!"
"Ta cũng mong là như vậy!"
Lúc này Như Ý bảo Dung Bội tới Dưỡng Tâm điện gặp hoàng thượng: "Nương nương, người tìm hoàng thượng có chuyện gì vậy?"
"Cầu hoàng thượng đại phong lục cung, đã lâu trong cung không náo nhiệt như vậy!" Dung Bội khó hiểu, vì sao đang yên đang lành nương nương lại muốn cầu xin hoàng thượng đại phong lục cung?
Hoàng thượng biết nàng tới tìm hắn, kinh ngạc, nhưng rất vui vẻ, nhưng hắn lại giả vờ. Như Ý hành lễ với hắn, hắn để cho nàng ngồi xuống. Kỳ thật hắn cũng tò mò nàng tìm hắn có chuyện gì, đã lâu nàng không tìm hắn, chẳng lẽ liên quan đến Đôn phi, nàng để ý chuyện này sao? Nếu là như thế trong lòng hắn rất vui vẻ, với việc làm mấy ngày hôm nay của hắn không biết nàng có để ý không, hay là không để ý.....
Hoàng thượng buông bút xuống, lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói: "Hôm nay hoàng hậu đến tìm trẫm là có việc gì?"
"Hoàng thượng đã sớm biết."
"Hoàng hậu lại muốn khuyên trẫm mưa gió ban đều, không nên độc sủng Đôn phi đúng không?"
"Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, ân sủng của hoàng thượng, một là bình ổn hậu cung, hai là đã lâu không náo nhiệt như vậy rồi...." Hắn rất kinh ngạc, nàng tìm hắn, không phải để đại phong lục cung chứ? "Cho nên hôm nay thần thiếp tới, chính là cầu xin hoàng thượng đại phong lục cung."
"Hoàng hậu không quan tâm trẫm đi đâu sao?" Hắn nhìn nàng với ánh mắt tùy ý, nhưng lại vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của nàng.
"Hoàng thượng muốn đi đâu là quyền tự do của người, người là thiên tử làm gì cũng đúng, không cần phải làm mình không vui."
"Nếu hoàng hậu đã muốn đại phong lục cung, vậy theo ý của nàng đi!" Như Ý đạt được mục đích cũng không muốn ở lại lâu, liền rời đi.
Người ngồi trên long ỷ giận tím mặt, nàng cứ như vậy không thèm để ý đến mình, thật sự không có bất kỳ phản ứng gì, nói suy nghĩ của nàng..... Nhưng hắn không biết làm gì, lời nói của nàng bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào, như vạn mũi tên đâm vào tim hắn, hắn có làm gì nàng cũng không dao động.
Vài ngày sau, đại phong lục cung, các phi tần đều được tấn phong ngoại trừ Đôn phi, tất cả mọi người đều vui mừng, vô cùng náo nhiệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]