Phù Chỉ một đường đi về Mẫu Đơn đình, trong tay cầm khăn che mặt sợ người khác thấy nàng ta xấu hổ như vậy, Tư Nhược ở phía sau còn có chút theo không kịp.
Trong quá trình chạy, Phù Chỉ không may bị bong gân, nỗi đau tinh thần hòa vào nỗi đau thể xác. Nước mắt của nàng ta không ngừng rơi xuống. Tư Nhược thấy vậy vội vàng đi lên đỡ nàng ta.
Tư Nhược đỡ Phù Chỉ khập khiễng trở về Mẫu Đơn đình, Tư Nhược vội vàng gọi thái y tới, thái y nói: "Bị thương đến xương cốt mấy ngày nay không thể xuống giường đi lại, phải tỉ mỉ chăm sóc." Tư Nhược nhớ đến tục ngữ có câu: Thương gân động cốt một trăm ngày bất quá như vậy. Lúc ả dùng đá lạnh chườm cho Phù Chỉ, ả thấy trên mặt Phù Chỉ có nước mắt, trong mắt có tơ máu thậm chí còn sưng lên, toàn bộ quá trình nàng ta đều im lặng không nói.
"Nương nương, người làm sao vậy? Người mau nói một câu đi, thật sự là dọa chết nô tỳ."
"Đi xuống, để ta yên." Tư Nhược không biết nàng ta bị làm sao, nhưng trong lòng ả đoán được nàng ta có chuyện quan trọng với hoàng thượng, trong lòng ả ta thở dài. Cả điện chỉ còn lại một mình Phù Chỉ, trong mắt nàng ta lại bất giác chảy ra một giọt nước mắt. Nàng ta cúi đầu nhìn đôi chân bật khóc.
Nàng ta là một quân cờ hắn sử dụng để chọc tức hoàng hậu? Hắn không quan tâm đến sự thật lòng của nàng, hắn chỉ nể mặt Uông Thành ngoài mặt sủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-truyen-chi-lan-nhan-tai-hien/2903391/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.