Chương trước
Chương sau
Đan Chu nghe tiếng cảm tạ của Bích Hoa Linh Quân, e dè nở nụ cười. Y vốn định nói, chuyện của khanh chính là chuyện của ta, khanh muốn cái gì ta cũng có thể thay khanh làm; nói xong còn có thể thuận tiện nắm tay Bích Hoa nữa. Nhưng y lại nghĩ, Thanh Tịch hiện tại rất câu nệ, nếu vừa nói xong đã sờ, hắn càng câu nệ thì không tốt lắm, nhiều ngày không gặp, hắn chủ động đến đây tìm mình cùng hạ phàm, có thể thấy “lấy lui làm tiến” có hiệu quả rất tốt. Dù sao ngày tháng còn dài, cái chuyện sờ một chút này cũng không thể nhất thời nóng vội được.
Đan Chu luôn tự nhân mình tâm tư sâu sắc nhìn xa trông rộng, thế nên y vẫn duy trì mỉm cười, hỏi Bích Hoa, “Ngọc đế mệnh khanh ngày mai lên đường? Vậy nếu khanh còn cái gì phải chuẩn bị, trước tiên cứ hồi phủ lo liệu đi, cũng nghỉ ngơi nhiều chút.”
Bích Hoa Linh Quân đứng dậy, “Được, ta ngày mai lại đến”, Đan Chu vuốt cằm.
Tiểu lôi lang vẫn nằm trên đầu gối Bích Hoa gà gật ngủ, Bích Hoa Linh Quân đứng dậy ôm nó đặt xuống đất, nó quấn lấy chân hắn, cắn vạt áo kêu ô ô, không muốn rời xa. Đan Chu Tiên Đế cười nói, “Nó thật có duyên với khanh, đúng rồi, dù sao ta cũng không biết cách dưỡng nó, ngày mai cũng cùng khanh hạ phàm rồi, không bằng đưa nó và Tiệm Mông đến phủ của khanh vài ngày được không? Các tiểu tiên trong Đan Tiêu cung này của ta chung quy vẫn không giỏi chăm sóc linh thú như người chỗ khanh.”
Bích Hoa Linh Quân nhìn tiểu lôi lang đang liều mạng cắn chặt y phục của mình, thoáng do dự, Tiệm Mông hóa lại thành hình người, đứng một bên chắp tay, “Nếu có thể đến ngụ vài ngày ở phủ Linh Quân, tiểu tiên vô cùng vinh hạnh.”
Tiểu lôi lang mở đôi mắt lấp loáng nhìn Bích Hoa Linh Quân, nhỏ giọng kêu một tiếng, lòng Bích Hoa Linh Quân mềm nhũn, gật nhẹ đầu.
Vì thế, Bích Hoa Linh Quân mang theo một con tiểu lôi lang cùng một con linh thử về phủ.
Tiểu lôi lang thấy một vườn linh thú, hưng phấn không thôi, dựng thẳng tai nhào vào bầy thú, nhắm tới Cát Nguyệt đang nằm bên bụi hoa, tìm được đồng loại khiến nó phi thường kích động, thả người một cái, đè mạnh lên Cát Nguyệt. Cát Nguyệt chậm rãi chuyển chuyển thân thể, hất đầu nó xuống khỏi người mình, đến một cái liếc mắt cũng lười, đứng dậy đi qua chỗ khác nằm xuống.
Ô Lôi mê mang trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Cát Nguyệt rời đi, lại bám riết không tha đuổi theo, nhảy đến trước mặt Cát Nguyệt, hết đi qua đi lại, lại giơ chân khều Cát Nguyệt một chút, nghiêng đầu vẻ lấy lòng, ngửi ngửi bên tai Cát Nguyệt.
Cát Nguyệt thản nhiên liếc nó, xoay người qua hướng khác, Ô Lôi tiếp tục đi theo, không ngừng chạm vào Cát Nguyệt, Cát Nguyệt bất đắc dĩ đứng lại, dùng tiên thuật, nháy mắt đã biến mất đến một góc kín đáo yên tĩnh, lưu lại Ô Lôi ngơ ngác cứng đơ tại chỗ, không rõ vì cái gì trong chớp mắt Cát Nguyệt đã không thấy tăm hơi.
Ô Lôi ngơ người một lúc lại tiếp tục đi tìm Cát Nguyệt, tình cờ nhìn thấy Huyền Quy nằm bên bờ hồ, chuyển mục tiêu đánh tới, Huyền Quy đang rúc vào trong mai nhập định, không để ý tới nó, mai Huyền Quy rất trơn, nó dẫm lên thì lảo đảo té xuống, bắt đầu không ngừng xoay vòng vòng quanh Huyền Quy, quỳ rạp trên đất, ngửi ngửi khe hở của cái mai, chọt móng vào, lại chọt thêm một móng nữa, ý đồ muốn cạy mai Huyền Quy ra.
Cạy cạy vài cái, Ô Lôi bắt đầu đào đất bên cạnh hq, hq bị phiền đến chịu không nổi, rốt cục chậm rãi ló đầu, ngược lại khiến Ô Lôi đang chăm chú đào bới hoảng sợ, nhảy dựng về phía sau, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hq, rồi lại nằm úp sấp, bụng dán trên đất, tựa đầu trên chân, dùng chóp mũi đụng đụng đầu rùa.
Lúc này Tiệm Mông cũng đang ở trung đình, nói chuyện phiếm với các linh thú xung quanh.
“Tại hạ bỉ danh Tiệm Mông, từng bái hạ Nam Cực Tiên Ông, nay hạnh ngộ chư vị, mong ngày sau chiếu cố nhiều hơn.”

Tiệm Mông tìm lầm chỗ rồi, nó ngồi giữa Nguyên Lộ, Nguyên Hưu, mấy con tiểu hổ cùng hai con ấu báo, đều là mấy con còn nhỏ, chưa hóa thành nhân hình được mấy ngày, nghe không hiểu những lời hoa mỹ của Tiệm Mông. Tiệm Mông một mình thao thao hết nửa ngày, tiểu hổ ấu báo đều cuộn thành một đống, ngủ ngáy khò khò.
Tiệm Mông tính tình tốt, muốn tìm chỗ khác tiếp tục tán chuyện. Cuối cùng nó tìm được Thảng Địch, Thảng Địch cũng thích chuyện phiếm, lập tức tha theo cao dược hồ trước ngực đứng dậy, “Tiệm Mông huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ là Thảng Địch”, còn đặc biệt đổi màu lông thành màu vàng nhạt vân hoa như màu lông của Tiệm Mông, biểu lộ ý thân thiết.
Tiệm Mông thấy Thảng Địch đổi màu lông, kinh hãi, “Đây là tiên thuật gì vậy? Ta cũng không biết, mong được chỉ giáo.”
Thảng Địch dương dương đắc ý, “Ta trời sinh như thế, không phải tiên thuật gì.”
Tiệm Mông tán thưởng khiến Thảng Địch cực kỳ thỏa mãn. Hai bọn họ cùng một chỗ, nói từ tiên thuật đến các pháp môn tu tập của tiên quân thiên đình, lại nói đủ thứ chuyện bát quái mới mẻ về môn hạ của các vị đó, càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt, lấy hai bọn họ làm trung tâm, cảm giác trong vòng hai trượng như có một vạn con ruồi đang ong ong ong ong không dứt, các linh thú khác đều dứt khoát né tránh.
Vân Thanh đứng ở hành lang, hai mắt lấp lánh nhìn Bích Hoa Linh Quân, “Linh Quân, hai tiên thú này là Đan Chu Tiên Đế tặng cho người sao?”
Bích Hoa Linh Quân đáp, “Dù sao bản quân cùng Tiên Đế hạ phàm mấy ngày, nơi này do các ngươi quản lý, phải hảo hảo chiếu cố, không thể sơ sẩy.”
Vân Thanh vâng một tiếng, lại nhỏ giọng làu bàu, “Thì ra là thế, hoàn hảo hoàn hảo, còn tưởng Đế tọa thật sự tặng cho Linh Quân hai con linh thú, thế thì lão nhân gia sau này có cớ đến đây thường xuyên rồi. Dọa chết ta.”
Bích Hoa Linh Quân coi như không nghe thấy, phất tay trở về phòng.
Ngày hôm sau, Nam Thiên môn.
Bích Hoa Linh Quân lấy trong tay áo ra linh phù xuất nhập của Ngọc đế hạ ban, giao cho thiên tướng thủ môn.
Thiên tướng hai tay tiếp nhận linh phù, vẫn cúi người, nhìn thân ảnh thụy khí rực rỡ hào quang vạn trượng bên cạnh Bích Hoa Linh Quân, “Linh Quân, môn phù tiểu tướng đã xem xong, không có vấn đề gì, nhưng tiểu tướng nghe nói, lần này Ngọc đế mệnh Linh Quân một mình hạ giới, linh phù này cũng chỉ cho phép một tiên giả ra vào…”, nói đến đây dừng một chút, chột dạ liếc qua Tử Hư Tiên Đế tiên quang sáng rực.
Đan Chu nói, “Sao hả, bổn tọa muốn hạ phàm, ngươi còn định đòi ta linh phù xuất nhập?”
Thiên tướng lập tức cúi đầu, “Tiểu tướng không dám. Nhưng là, nhưng là, Đế tọa ngài cùng Linh Quân, chức trách của tiểu tường, không thể…”
Bích Hoa Linh Quân cười nói, “Đế tọa chỉ là khi hạ phàm cùng bản quân đi chung một lát mà thôi, đến phàm gian rồi thì việc ai nấy làm, Ngọc đế cũng không quy định khi hạ giới không được đi chung.”
Thiên tướng do dự, “Tiểu tướng hiểu, nhưng…”
Đan Chu nói, “Bổn tọa hình như nghe nói, tiên giả có thể tùy ý mang linh thú xuất nhập Nam Thiên môn, có việc này không?”
Thiên tướng đáp, “Hồi bẩm Đế tọa, đúng là như vậy.”
Đan Chu nhích lại gần Bích Hoa Linh Quân thêm một chút, cười nói, “Như vậy, bổn tọa hiện giờ là phượng hoàng của Bích Hoa Linh Quân, cùng hắn hạ giới, có cái gì không ổn?”
Thiên tướng cảm thấy như bị sét đánh ngay đỉnh đầu, nhìn trân trân Đan Chu Tiên Đế, lại nhìn Bích Hoa Linh Quân, ngơ ngác một lúc lâu mới run rẩy phun ra mấy chữ, “Không… không có…”
Đan Chu hài lòng mỉm cười, kéo theo tường quang vạn đạo, ung dung cùng Bích Hoa Linh Quân ra khỏi Nam Thiên môn.
Đến hạ giới, đêm đã buông xuống, khắp nơi đều tuyền một màu đen.
Đan Chu biến thành một nho sam văn sĩ, cùng Bích Hoa Linh Quân đứng ở đầu đường trong kinh thành.
Nhân gian hiện tại là giang sơn của Hạ thị, quốc hiệu Vi Lương. Đương triều hoàng đế Hạ Kiểu chính là quân vương bị yêu ma quấn lấy, tàn sát mấy ngàn nhân mạng kia.
Bích Hoa và Đan Chu bàn bạc một chút, quyết định đi xem kinh thành trước đã, xem trong hoàng thành có yêu khí gì không, thuận tiện tìm hiểu thử, hoàng đế này rốt cục đã cuồng loạn đến bực nào rồi.
Vào trong kinh thành, chỉ thấy khắp nơi đăng hỏa phồn hoa, trên đường người đi kẻ lại đông đúc, cửa tiệm san sát, mua bán tấp nập, cảnh tượng giàu có thái bình.
Lúc này cuối hạ đầu thu, trước đó không lâu vừa dứt một trận mưa, trong gió còn mang theo mùi vị nước mưa, hòa vào mùi cỏ cây bùn đất, khiến người ta thấy thật mát mẻ dễ chịu.
Đan Chu thở dài thật sâu, “Bổn tọa đã rất nhiều năm không đến phàm gian, không nghĩ hiện tại là cảnh tượng thế này. Năm đó khi ta vừa hạ phàm, phàm nhân đều mặc da thú lá cây, đi chân đất, ở trong hang động. Sau đó có tiên giả hạ giới, dạy bọn họ dệt vải may áo, đốn gỗ làm nhà, trồng trọt nấu nướng. Khi thiên ma đại chiến, phàm gian đã có chút ra hình ra dạng, đáng tiếc bị hủy một trận, không ngờ hiện giờ đã phồn hoa như vậy, có rất nhiều thứ ta không biết.”
Bích Hoa Linh Quân đáp, “Đế tọa nói chuyện năm đó, tiểu tiên không biết còn ở nơi nào. Khi ta làm phàm nhân, phàm gian đã phồn hoa không khác mấy hiện giờ. Đáng tiếc cảnh tượng mặc da thú ở hang động ta sinh ra quá muộn không thấy được. Cũng nói không chừng ở một kiếp nào đó trước khi thành tiên ta cũng từng như thế, bất quá hiện tại đúng là không biết.”
Đan Chu khoanh tay nhìn đèn đuốc sáng trưng trên phố, “Cũng không rõ đã là bao lâu về trước rồi, ta quên gần hết. Nhân gian hiện giờ ngươi thật quen thuộc, còn ta thì không thông hiểu. Nếu đã muốn điều tra, ngươi thuận tiện đưa ta dạo một vòng, tìm hiểu một chút chuyện phàm gian có được không?”
Bích Hoa Linh Quân lập tức trả lời, “Đương nhiên đương nhiên, Đế tạ chịu hạ phàm giúp tiểu tiên, những việc dạo chơi ăn uống ở nhân gian này cứ để tiểu tiên đảm trách”, nhìn về xa xa phía trước, “Không biết Đế tọa có muốn đi ăn chút điểm tâm, uống vài chén rượu ngon, lại nghe một hai điệu hát của phàm gian hay không?”
Đan Chu quả nhiên đối với chuyện ở trần gian, dốt đặc cán mai.
Bích Hoa Linh Quân dẫn Đan Chu đến một gian tửu lâu, dọc đường đi, Đan Chu đối với từng dãy đèn lồng, với người bán hàng rong đi ngang qua, ngay cả với chiếc khăn vắt tên vai của tiểu nhị đứng trước cửa tửu lâu đón khách đều vô cùng hứng thú. Cũng may lão nhân gia dù sao cũng là Tiên Đế, phong thái mười phần, cho dù hứng thú đến đâu cũng vẫn bất động thanh sắc, mới không làm ra bộ dáng nhà quê mới đến.
Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu vào tửu lâu, ngồi ở một gian nhã các, kêu vài món ăn chay thanh đạm, một bình rượu ngon, Đan Chu ăn rất vui vẻ, khen nhân gian thật là một nơi tốt đẹp. Trả tiền ra ngoài, đi qua đại sảnh thì gặp một tiểu nhị đang mang đồ ăn lên cho khách, trên đĩa là một con gà nướng nóng hổi thơm phức.
Đan Chu nhìn thi thể màu đỏ au tỏa ra mùi thịt cháy của con gà đáng thương kia, nhíu mày, Bích Hoa Linh Quân nhẹ nhàng khụ một tiếng, thấp giọng, “Đế tọa, ở phàm gian…”, Đan Chu mặt không đổi sắc đáp, “Ta hiểu”, cất bước ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi tửu lâu, mới đi vài bước, chợt nghe thấy ven đường có tiếng rao, “Trà trứng đây— trà trứng đây— trà trứng nấu theo phương pháp bí truyền đây—năm văn tiền một quả, mười văn tiền hai quả…”
Đan Chu dừng bước trước sạp trà trứng, “Trà trứng, là cái gì?”
Bích Hoa Linh Quân nhỏ giọng đáp, “Là – một loại thực vật… dùng lá trà, hồi, hạt tiêu làm nguyên liệu…”, mới vừa nói một nửa, người bán trà trứng đã nhiệt tình tiếp đón, “Hai vị công tử mua trà trứng sao? Nếm thử đi, công thức bí truyền, lá trà thượng đẳng, tuyệt đối dùng trứng tươi nấu ra đó! Lấy mấy quả, ba quả ta lấy ngài mười văn tiền, được không?”
Đan Chu đi đến trước nồi trà trứng, bốc một quả, chăm chú nhìn một lát, thở dài một hơi, thả quả trứng lại vào nồi, tiếp tục đi về phía trước.
Bích Hoa Linh Quân nhanh chân đuổi theo, “Đế tọa…”
Đan Chu nói, “Ta biết, vũ tộc chúng ta ở phàm gian, luôn là thức ăn của phàm nhân, nhưng hiện giờ nhìn đến, vẫn nhịn không được thương tiếc. Ai… ta đang nghĩ, nếu năm đó ta biến thành quả trứng, không may rơi xuống phàm gian, nói không chừng cũng thành một quả trứng luộc nước trà rồi.”
Bích Hoa Linh Quân không dám nói, trần gian ngoài trứng luộc trà còn có trứng chần nước sôi, trứng chiên, trứng chưng, trứng rán đủ các loại. Hắn chỉ có thể thuận theo bắt đầu vuốt lông cho Đan Chu, “Đế tọa dù có biến thành trứng cũng đâu thể để phàm nhân tùy tiện đem luộc được. Thế gian vạn vật tuần hoàn, đều là ăn lẫn nhau mà sống, ví như nói đời này là phàm nhân ăn gà, đời tiếp nói không chừng sẽ thành gà bị phàm nhân khác ăn. Đạo ở thế gian, không ngoài đạo lý này.”
Đan Chu nói, “Trần thế quả thật cũng có chỗ tốt của trần thế, ví như ngã tư đường trên kia, đăng hỏa miên man, phồn hoa náo nhiệt, có hương vị mà thiên đình không có, cũng khó trách có tiểu thần tiên cứ thích trốn xuống trần.
Đan Chu vừa nói vừa hứng thú nhìn về một tòa hoa lâu cách đó không xa.
Hoa lâu kia, đèn lồng sắc sỡ, lụa mỏng đủ màu bay phấp phới, tiếng cười trong trẻo như có như không, nồng đậm phấn hương.
Đan Chu hưng trí bừng bừng hỏi, “Thanh Tịch, đó là chỗ nào?”
Bích Hoa Linh Quân nói, “Đế tọa, là câu lan ở phàm gian, còn gọi là thanh lâu, hay kỹ viện.”
Hai mắt Đan Chu sáng lên, “Ồ, thì ra là kỹ viện của phàm gian. Thanh Tịch, chúng ta vào xem đi.”
Bích Hoa Linh Quân nhíu mày, “Đế tọa, người không phải nói người năm đó đến phàm gian, phàm nhân vẫn còn ở trong sơn động, mặc da thú sao, làm sao có kỹ viện?”
Đan Chu cười, “Đó là lúc đầu. Lúc thiên ma đại chiến thì đã qua không ít năm, phàm gian trông đã khá giống bây giờ, ta nhớ khi đó Phù Lê nói với ta, phàm gian có một nơi gọi là kỹ viện, thích hợp với ta nhất. Hắn vốn còn nói phải mời ta đi, đáng tiếc sau đó xảy ra đại chiến, ta biến thành quả trứng, lão tiểu tử kia cũng hóa hư không, hồn phách tìm khắp nơi không thấy, việc này cứ thế cho qua.”
Đan Chu nói tới đây, dường như có chút cảm khái, nhìn chân trời xa xa, “Lại nói tiếp, dãy núi ngoài kinh thành kia, ta vừa xuống đã biết là một trong những núi non do thân mình Phù Lê hóa thành, cho nên chút nữa đi kỹ viện, ta mời khanh, coi như Phù Lê mời ta, ta mời lại khanh vậy.”
Bích Hoa Linh Quân đăm chiêu liếc nhìn chân trời một cái, cười nói, “Đế tọa muốn đi kỹ viện, ta đi với người, vừa rồi đã nói chuyện dạo chơi ăn uống ở phàm gian đều do ta đảm trách, bởi vậy, đi thanh lâu cũng nên để ta mời người đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.