Chương trước
Chương sau
Tử Lang thấy Bích Hoa Linh Quân lập tức như nhìn thấy cứu tinh, giương đôi mắt tội nghiệp tràn ngập chờ mong nhìn hắn.
Bích Hoa Linh Quân rất muốn làm như mình cái gì cũng chưa thấy, dù sao Đan Chu tuy rằng háo sắc, nhưng cũng chỉ là sờ qua sờ lại gì đó thôi, chưa làm chuyện gì quá đáng. Hơn nữa, Tử Lang hẳn là được Đan Chu độ cho tiên khí, cho nó hóa thành hình người, không phải là chuyện xấu. Bất quá, đáng thương Tử Lang chưa từng trải qua chuyện này, khi nó ở hình thú thì bộ dạng thô kệch, nội tâm lại cực kỳ tự ti, xem ra Đan Chu chiếu cố đã khiến nó bị dọa không nhẹ.
Bích Hoa Linh Quân đành phải đi ra phía trước, Đan Chu thảnh thơi nhìn hắn đến gần, không hiểu Thanh Tịch đối với lần ghen tuông này của y sẽ phản ứng thế nào đây?
Bích Hoa Linh Quân đứng bên cạnh Tử Lang, Tử Lang lén lút giơ tay kéo vạt áo hắn, tầm mắt Đan Chu khinh miêu đạm tả đảo qua cái tay kia. Bích Hoa Linh Quân cười nói với Đan Chu, “Tử Lang có thể hóa thành hình người sao? Nghĩ đến đây đích thị do Đế tọa yêu mến, ban cho chút tiên khí”, tiện đà cúi đầu nói với Tử Lang, “Còn không mau tạ ơn Đế tọa?”
Đan Chu thản nhiên: “Ừm, ta cũng chỉ là trong lúc rảnh rỗi, hơn nữa thấy khanh gần đây rất dụng tâm chăm sóc nó, liền kêu nó đến xem xem.”, y sờ sờ cằm, “Sau khi biến hoá trông cũng rất được, ngoài ý liệu của ta.”
Tử Lang nắm chặt vạt áo Bích Hoa Linh Quân như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, không ngừng run rẩy. Đan Chu nhịn không được lại đảo mặt qua tay nó, nói, “Nó rất sợ ta. Thanh Tịch, khanh đau lòng nó sao, ta làm việc này, khanh thấy thế nào?”
Bích Hoa Linh Quân có chút kỳ quái, Đan Chu luôn luôn ăn đậu hũ được ai là ăn không chút do dự, cọ được liền cọ, ngày hôm nay như thế nào cọ đã rồi hỏi mình thấy thế nào, đây là có ý gì?
Bích Hoa Linh Quân đường hoàng trả lời: “Người yêu thương tiểu bối như vậy, khiến cho ta cảm động không thôi.” Thấy Đan Chu hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ vỗ mông ngựa đến trình độ này, lão nhân gia còn không hài lòng?
Đan Chu nhíu mày càng chặt: “Ừm, Thanh Tịch, ta lại hỏi khanh một câu, ta, và nó, khanh cảm thấy bên nào tốt?”, Bích Hoa Linh Quân nghĩ Đan Chu vừa rồi chiếm tiện nghi của Tử Lang chưa đã nên giờ muốn thuận tay chiếm luôn của mình, lập tức khẩn thiết đáp: “Người ở trong lòng ta, là chói lọi nhất thiên đình, Tử Lang bất quá là một con lâm lang thú còn nhỏ, căn bản không so được với người.”

Bích Hoa Linh Quân sớm hiểu rõ cách vuốt lông cho Đan Chu, trong lòng biết những lời này nhất định có thể làm cho Đan Chu thỏa mãn vô cùng.
Đan Chu quả nhiên mở cờ nở nụ cười, Thanh Tịch a Thanh Tịch, không thể tưởng được tình cảm khanh dành cho ta lại sâu đậm như vậy, dù ta ghen tức, khanh cũng vẫn cho là ta đang quan tâm tiểu bối, thật sự là tình thâm vô hạn, khăng khăng một mực.
Quanh thân Đan Chu vô thức toát ra vầng sáng thỏa mãn vô biên, Bích Hoa Linh Quân nhân cơ hội nâng Tử Lang dậy, Đan Chu nói, “Ai, đứa nhỏ này, ta vừa rồi không nên trêu nó, có chút quá đáng, khanh nghĩ cách dỗ nó đi vậy.”
Bích Hoa Linh Quân kêu Tử Lang tạ ơn, khi Đan Chu còn đang thỏa mãn phát sáng thì không chút dấu vết mang Tử Lang chạy mất.
Tử Lang bị Đan Chu dọa một trận, hoảng sợ không ít, Đan Chu tùy tay độ cho nó một cỗ tiên khí, với nó mà nói đột nhiên có được tu vi ngàn năm nó cũng không biết vận dụng thế nào, ngơ ngác cuộn tròn một chỗ, cũng không biết làm sao để biến về hình thú. Bích Hoa Linh Quân tự mình chỉ bảo nửa ngày, Tử Lang mới có thể biến lại thành lâm lang thú, lui vào một góc đi ngủ.
Nhưng tối đó tới lúc đi ngủ, thấy Đan Chu ngồi trên giường ánh mắt nóng rực, Bích Hoa Linh Quân mới biết lần này mình vỗ mông ngựa vỗ hơi quá rồi.
Đan Chu nâng tay, Bích Hoa Linh Quân chỉ cảm thấy trước mắt quang hoa chợt lóe, liền không biết như thế nào đã bị áp lên giường, Đan Chu đưa tay vào vạt áo của hắn, vừa đưa môi đến bên cổ hắn nhẹ nhàng cọ xát: “Thanh Tịch, không cần ngượng ngùng, chúng ta còn vài chuyện nên làm mà chưa làm, cũng đã đến lúc phải làm rồi.”
Tay Đan Chu càng lúc càng duỗi đến nơi không nên chạm, Bích Hoa Linh Quân chỉ đành đè chặt tay y lại: “Đế tọa, khoan đã.”
Đan Chu thấp giọng cười: “Lúc này còn kêu ta là Đế tọa sao? Thanh Tịch, khanh yên tâm, niềm vui song tu chi đạo, ta sẽ dẫn ngươi chậm rãi lĩnh ngộ.”
Bích Hoa Linh Quân nói : “Đế tọa, việc này cần đôi bên tình nguyện, mới có niềm vui.”
Đan Chu gặm gặm môi Bích Hoa Linh Quân: “Chẳng lẽ khanh không muốn?”, như nhớ tới cái gì, liền nói, “Ta biết, chẳng lẽ phải ở dưới, khanh không thích?”, y bỗng nhiên đẩy Bích Hoa Linh Quân lên trên, quay người nằm phía dưới, “Ở trên hay ở dưới, bản thân ta không so đo. Khanh muốn như thế nào đều được.”
Bích Hoa Linh Quân cảm thấy trán ẩn ẩn đau, cười khổ, “Đế tọa, xem ra hôm nay, tiểu tiên không thể không nói rõ ráng, kỳ thực tiểu tiên đối với Đế tọa, luôn luôn chỉ có tình cảm ngưỡng mộ, mà không phải là yêu, ngày đó Đế tọa tỏ lòng yêu mến, tiểu tiên không dám từ chối, đành dùng cách muốn có thêm thời gian suy nghĩ làm lý do, ứng phó qua loa, thực sự tội lỗi tày trời. Mấy ngày nay tiểu tiên đã cân nhắc kỹ lưỡng, lại thủy chung chỉ đối Đế tọa một lòng kính ngưỡng, không có ý khác, nếu ngày hôm nay chỉ vì ứng phó mà cùng người song tu, thật sự thẹn với lương tâm, càng thẹn với Đế tọa.
Bích Hoa Linh Quân một hơi nói hết sự tình, Đan Chu chậm rãi buông lỏng tay, Bích Hoa Linh Quân nhân cơ hội lui về phía sau nửa thước, cung kính cúi đầu, Đan Chu tựa vào đầu giường, thở dài: “Thanh Tịch, khanh không cần cố sức tìm nhiều lời hoa mỹ như vậy, ta đã hiểu rồi, khanh… kỳ thực cũng như Bạch Hoa, đều là sợ ta, e rằng trong lòng vẫn luôn coi ta là lão già đáng ghét, mà cũng đúng.”
Bích Hoa Linh Quân không biết nên trả lời thế nào, Đan Chu lại thở dài: “Đáng tiếc rất nhiều năm trước, ta là tự tác đa tình, rất nhiều năm sau, ta vẫn là tự tác đa tình.”, y giương mắt nhìn Bích Hoa Linh Quân, “Khanh không cần lo lắng, năm đó ta còn trẻ không hiểu chuyện, mới vừa rồi còn định bức bách khanh, hiện giờ ta đã biết, có một số việc, cưỡng cầu không được.”
Đan Chu luôn luôn tiên khí sáng rực, hào quang vạn trượng, khí thế mười phần, khẩu khí ra vẻ, y cao cao tại thượng, thần tiên trên thiên đình phần lớn đối với y rất cung kính, kỳ thực tướng mạo Đan Chu, luôn luôn hết sức trẻ tuổi, chỉ là y bình thường khí thế quá cường đại, làm cho người ta không thể khinh nhờn.
Lúc này, mộng đẹp “Thanh Tịch đã yêu ta” của Đan Chu vỡ nát, y tựa tại đầu giường, khóe mắt đuôi mày lộ ra suy sút cùng tang thương, tiên khí quanh thân cũng ảm đạm đến cơ hồ nhìn không thấy, y chua sót thở dài: “Rốt cuộc, vẫn là ta một bên tình nguyện thôi, thật ra không một ai sẽ thích ta.”

Đan Chu có dung mạo rất xinh đẹp, y vừa suy sụp, bỗng nhiên lại lộ ra cảm giác tú nhược, Bích Hoa Linh Quân không tự chủ được tâm sinh áy náy, mở miệng, “Việc này là ta sai, nếu ngay từ đầu…”
Đan Chu xua tay: “Khanh không cần vơ trách nhiệm vào người mình, khanh không làm gì sai. Lần này làm khó khanh rồi”, y bỗng nhiên đứng dậy, đứng ở bên giường, “Ta từng nghe khanh nói với Bạch Hoa nói, nhờ y nghĩ cách khuyên ta quay về Đan Tiêu cung, ta ở nơi này của khanh đã lâu, hẳn đã khiến khanh khó xử rất nhiều. Mấy ngày này cùng ta đồng sàng cộng chẩm, khanh thật sự đã bị ủy khuất. Hết thảy do ta tự tác đa tình, ta thành thật xin khanh thứ lỗi. Đêm nay ta sẽ không để khanh khó xử, đi nơi khác một chút, ngày mai ta liền quay về Đan Tiêu cung đi, khanh yên tâm.”
Bích Hoa nhìn y đi về phía cửa sổ, đơn y tuyết trắng phiêu phiêu, toát ra cô đơn vô hạn.
Đan Chu đẩy cửa sổ ra, quay đầu lại nói với Bích Hoa Linh Quân: “Thanh Tịch, ngày đó khi ta ra khỏi Như Ý đản, còn biến thành cọp con dỗ dành khanh, khanh đối với ta tốt như vậy, ta, thật sự phi thường cảm kích. Từ trước kia, đến sau này, ước chừng cũng không có ai có thể đối đãi ta như vậy.”
Trong lòng Bích Hoa Linh Quân không khỏi nhói lên một cái, Đan Chu tiếp tục thở dài, một đạo tiên quang hiện lên, không thấy tung tích.
Bích Hoa Linh Quân nằm xuống giường lớn, không tự chủ được cũng thở dài.
Ngày hôm sau, Đan Chu quả nhiên di giá trở về Đan Tiêu cung, Trì Sinh Vân Thanh rất vui mừng, đám linh thú tuổi khá lớn thì tụm lại một chỗ nghị luận, “Chẳng lẽ là Đế tọa cãi nhau với Linh Quân cãi nhau, chia tay rồi?” “Không biết là ai chọc ai.” Huyền quy giận dữ nói: “Ai, bất kể là ai chọc ai cũng được, chia tay chính là chuyện tốt.” Thảng Địch như có suy nghĩ gì gật đầu, con cao dược hồ bám trên người nó cũng gật theo.
Đan Chu quay về đan tiêu cung phô trương phi thường lớn, Hạc Vân nghe nói y nguyện ý quay về Đan Tiêu cung, vui sướng cực kỳ, dẫn theo hơn chục tiên nhân cùng tiên đồng trẻ tuổi, chia làm hai hàng, tùy thị tả hữu, Hoa Quang Thiên Quân cùng một vài tiên quân nhóm cũng cùng đi nghinh đón, Bích Hoa Linh Quân cung tiễn Đan Chu Tiên Đế chậm rãi rời đi, Vân Thanh bên cạnh hoan hoan hỉ hỉ thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng chịu đi rồi.”
Bích Hoa Linh Quân hồi tưởng trước khi đi, hắn cung kính cung tiễn Đan Chu, Đan Chu thoáng vuốt cằm, như cũ khẽ cười nói: “Những này qua làm phiền khanh.”, cũng không nói gì khác, y ngày hôm qua đã đi nơi nào, Bích Hoa Linh Quân cũng không biết.
Chỉ thấy một hàng tiên nhân chậm rãi, càng đi càng xa.
Đan Tiêu cung hiện lên ở phía xa, thì Đan Chu Tiên Đế bỗng nhiên thở dài. Hoa Quang Thiên Quân liền hỏi: “Đế tọa thở dài chuyện gì?”
Đan Chu nói : “Chỉ là nghĩ tới ba chữ “chớ cưỡng cầu”, cảm thấy rất có là đạo lý, nên sinh ra cảm khái mà thôi.” Những lời này khơi lại chuyện lúc trước, Hoa Quang Thiên Quân cười cười, không nói cái gì nữa.
Đan Chu tiếp tục ở trong lòng than nhẹ một tiếng.
Chớ cưỡng cầu, chớ cưỡng cầu, cưỡng cầu không có kết cục tốt, cho dù có thích, cũng không thể dùng tới “cường” để đoạt lấy.
Như vậy, không được “cường”, thì dùng “nhuyễn” có thể cầu được đến tay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.