Hoành Văn cung kính, “Tiểu tiên không dám nhận trọng thưởng này, xin Đế tọa thu hồi, giữ lại để ban thưởng cho tiên giả khác.” 
Đan Chu kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngươi cũng giống Bích Hoa tiểu thần tiên kia, thích thú mao không thích vũ điểu?”, Tống Dao lập tức xen vào, “Hoành Văn, nếu Đế tọa có lòng ban thưởng, ngươi cung kính không bằng tuân mệnh đi. Trên thiên đình cũng chỉ Bích Hoa có tật xấu, lông vũ của Đế tọa, hơn nữa lông đuôi trân quý như thế, nhất định phải kính cẩn cắm trong bình. Nhưng cũng hoàn hảo, Đế tọa ban thưởng lông vũ cũng là có lựa chọn mà ban thưởng. Tiểu tiên vừa rồi còn lo lắng, nếu Đế tọa thấy một người liền thưởng một chiếc lông, đến lúc chúng tiên đến bái, chỉ sợ không ứng phó được.” 
Đan Chu khinh thường, “Ngươi nói đúng, nếu chỉ là tiểu tiên dung mạo tầm thường như ngươi mà bổn tọa cũng thưởng, chẳng phải sớm trụi lủi hay sao.” 
Tống Dao lặng lẽ cười, “Đế tọa tiên nghi quang hoa, sao lại tùy tiện trụi lủi được, cho dù có trụi, nhất định cũng đầy tiên phong đạo cốt, thụy chiếu tứ phương.” 
Đan Chu nói : “Này là tất nhiên, nếu ngẫu nhiên hao tổn vài cái lông vũ liền trở nên tầm thường như bọn tiểu tiên các ngươi, chỉ có thể miễn cưỡng vừa mắt, ta đây còn làm Tiên Đế chi nữa?” 
Tống Dao gật gật đầu, “Đế tọa lời nói sâu sắc, tiểu tiên giật mình lĩnh ngộ. Ai, chỉ vì cả ngày vây trên hòn đảo này, ngoài cây cỏ đất đá thì không còn gì khác, kiến thức dần dần nông cạn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-dan/614556/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.