Tiểu hổ ngoan ngoãn để Vân Thanh ôm, không hề nhúc nhích. Vân Thanh bế nó đi qua sân về sương phòng, khi ngang qua một lùm chuối tây thì Nguyên Túc bỗng nhiên giật giật, nghiêng đầu nhìn qua, Vân Thanh nhìn theo tầm mắt nó, thấy bên gốc chuối có một con ngân lang tao nhã đang nằm đó híp mắt nghỉ ngơi. Vân Thanh nói: “A, ngươi nhìn nó sao, nó là Cát Nguyệt, khi Linh Quân vừa đem nó về cũng mừng muốn chết, nói là kỳ phẩm trăm năm khó gặp. Cũng giống như bảo bối ngươi bây giờ vậy.” 
Nguyên Túc vẫn nhìn chằm chằm Cát Nguyệt, Vân Thanh sờ sờ lông tơ sau tai nó: “Kỳ thực trong vườn này, không có con thú nào là không trân quý. Không biết sau ngươi, Linh Quân sẽ lại mang về cái gì”. Tiểu lão hổ bỗng kêu lên một tiếng. 
Bích Hoa Linh Quân hồi phủ, cất bước trở về ngọa thất, Nguyên Túc nằm trên chăn bông ngủ gà ngủ gật, Bích Hoa Linh Quân vươn tay ra chọc chọc nó, Nguyên Túc nhấc chân trước miễn cưỡng đẩy tay hắn ra, lại nằm xuống tiếp tục ngủ. Bích Hoa Linh Quân cười híp mắt, “Thật ngoan.” 
Từ hôm đó, Bích Hoa Linh Quân phát giác, Nguyên Túc bắt đầu thỉnh thoảng ra khỏi phòng, còn thân cận với các linh thú khác trong phủ. Hắn cảm thấy đây là chuyện tốt, Nguyên Túc dần lớn lên, hổ thì phải hoạt động nhiều mới tốt, vì thế cũng tùy ý nó không quản. 
Trì Sinh, Vân Thanh cùng mấy tiên đồng phụ trách chiếu cố đám linh thú thấy tiểu hổ sinh ra từ Như ý đản lăn lộn trong đám thú, hết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-y-dan/614548/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.