Chương trước
Chương sau
Bích Hoa Linh Quân là một thần tiên rất thích dưỡng linh thú.
Nhất là linh thú lông xù.
Bích Hoa Linh Quân nghĩ mình cũng không phải một thần tiên ẻo lả gì, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy linh thú, hắn đều nhịn không được vươn tay sờ mó, khi ngón tay lướt qua đám lông mềm mượt, trong lòng hắn sẽ cực kỳ vui vẻ.
Trong phủ của Bích Hoa Linh Quân có vô số trân thú, lông trắng lông đen lông vàng lông đỏ lông xám tam thể, màu lông nào cũng có. Bích Hoa Linh Quân mỗi ngày ngồi trong phủ, nhìn cả viện đầy lông xù, thập phần thỏa mãn.
Bạch Hổ canh gác Nam Thiên Môn, Kỳ Lân của Bắc Nhạc Đế Quân, Ngọc Nghê vật cưỡi của Ngọc Đế, sư tử chín đầu của Thái Thượng Lão Quân, còn có vô số sủng thú vật cưỡi của các tiên quân khác, đều từng là trân thú trong phủ của Bích Hoa Linh Quân.
Một hôm, Đông Hoa Đế Quân đến quý phủ của Bích Hoa Linh Quân uống trà, thưởng ngoạn trân thú. Bích Hoa Linh Quân gần đây mới có thêm hai chú hổ con, hai con hổ quần nhau dưới bàn đá, lăn qua lăn lại, vô cùng đáng yêu. Đông Hoa Đế Quân nhịn không được tán thán: "Quý phủ của Bích Hoa huynh có nhiều trân thú như vậy, kể ra ngươi là thần tiên không tịch mịch nhất trên thiên đình rồi."
Hổ con chạy đến bên chân Bích Hoa Linh Quân, bắt lấy vạt áo hắn chơi đùa, hắn giơ chén rượu, thở dài một tiếng, nghe có chút tịch liêu.
"Đông Hoa huynh, ngươi không hiểu được, ta dưỡng trân thú rất nhiều năm, tuy không dám nói đã dưỡng qua tất cả trân thú trên trời dưới đất, nhưng đại khái đều đã gặp qua. Bởi vậy gần đây, tâm tình có phần phai nhạt. Cũng không có kỳ thú nào hiếm lạ làm ta hăng hái cả."
Đông Hoa Đế Quân nói: "Nói đến kỳ thú, ta biết một thứ, trong hồ Ngọc Nghiễn ở Đông Hải mới hóa ra một cái trứng, không biết ngươi có hứng thú không."
Hồ Ngọc Nghiễn là một nơi rất đặc biệt trên thiên đình, ba dòng nước thiên hà đều giao nhau ở đây rồi lại phân ra, hình thành một hồ sâu sương khói mênh mông. Nó ngưng tụ linh khí ba dòng thiên hà, sương mù từ biển lớn, tiên khí của Linh Tiêu điện ở đối diện xa xa, hơn nữa còn có mây tía của tiên sơn kề bên, cho nên thường sinh ra mấy thứ tiên vật kỳ quái.
Bích Hoa Linh Quân quả nhiên hăng hái hẳn lên, ánh mắt vốn buồn chán lập tức có thần thái: "Trứng? Trứng gì? Ngọc Nghiễn trước giờ chỉ sinh ra thủy tảo với rong rêu, sao giờ lại sinh ra trứng?"
Đông Hoa Đế Quân nói: "Quả trứng này rất có lai lịch, mấy năm trước Ngọc Đế và Vương Mẫu đến hồ thưởng ngoạn phong cảnh, ngẫu nhiên ném một quả trứng ngọc thạch vào hồ. Vốn nghĩ ném cho vui thôi, ai ngờ nước hồ đầy linh khí, ngọc chạm trên trứng đó là linh ngọc thượng đẳng, qua tháng năm tích lũy đã biến thành một quả trứng sống, mấy hôm trước phát ra hào quang rạng rỡ khắp hồ, được linh khí bao bọc mà nổi lên mặt nước. Ngọc Đế sai người mang vào Thiên cung, hiện tại từ Lão Quân đến Lý Thiên Vương, các vị tiên hữu đều muốn dưỡng nó, xem thử nó ấp ra sẽ là cái gì, ta nhớ tới ngươi rất thích trân thú nên cố tình đến nói cho ngươi một tiếng."
Bích Hoa Linh Quân lập tức lộ vẻ mặt cảm kích, hai mắt lấp lánh: "Quả nhiên trên thiên đình, Đông Hoa Đế Quân huynh là hảo bằng hữu của ta! Bất quá...", bỗng dưng nghĩ tới một chuyện, vẻ vui mừng của hắn ảm đạm đi, "Nếu là một quả trứng, ấp ra có lẽ không ngoài ngư long cầm điểu, ta có rất nhiều thú, đối với mấy loại này thấy thật bình thường. Nó tiền thân là trứng chim ngọc thạch, giờ biến thành trứng sống, tám chín phần cũng là trứng chim thôi, ấp trái ấp phải, ấp ra một con gà thì không vui rồi."
Bích Hoa Linh Quân dưỡng trân thú, luôn luôn rất soi mói, không quý hiếm không dưỡng, không phải báu vật không dưỡng, mà lớn lên nhìn không vừa mắt hắn cũng không dưỡng.
Đông Hoa Đế Quân vuốt chòm râu dài, mỉm cười ý vị thâm trường: "Không phải vậy", ngón tay nhịp nhàng gõ trên mặt bàn đá, cúi người về phía trước, thấp giọng nói: "Ta cũng là tình cờ nghe được Ngọc Đế và Vương Mẫu nói chuyện riêng, mới biết được, thì ra cái trứng đó là Như Ý đản."
Như Ý đản? Bích Hoa Linh Quân tự hào rằng mình biết hết dị thú trong thiên hạ, nhưng chưa từng nghe tới cái tên này, trên mặt lộ ra nghi hoặc, khiêm tốn hướng Đông Hoa Đế Quân lĩnh giáo.
Đông Hoa Đế Quân lại cười đến cao thâm, lại chúi người tới chút nữa, thanh âm càng đè thấp: "Đương nhiên là đang nói tới Như Ý ngọc cực kỳ trân quý của thiên giới, phàm người nào có được ngọc này, nhất định cầu được ước thấy. Ngọc kinh qua nước ở hồ Ngọc Nghiễn, hóa thành Như Ý đản, chỉ cần kiên trì ấp nó, muốn ấp ra cái gì liền ra cái đó."
Bích Hoa Linh Quân vươn cổ, nuốt nuốt nước miếng.
Muốn ấp ra cái gì là có thể ra cái đó, đây thực sự là quả trứng trân quý nhất từ khai thiên tích địa tới nay, thảo nào kêu nó là Như Ý đản.
Bích Hoa Linh Quân ngẫm nghĩ, không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng, nếu để quả trứng này cho mình ấp, nhất định sẽ ấp ra một trân thú, đôi mắt đen láy ướt sũng, lông mao nhung mềm, bốn chân nho nhỏ đứng còn chưa vững...
Đông Hoa Đế Quân chậm rãi nói: "Thảo nào mấy lão quân chẳng thích dưỡng thú cũng tranh nhau, nhưng ta thấy trân thú của ngươi mới là độc nhất vô nhị!"
Bích Hoa Linh Quân phất áo: "Đông Hoa huynh, bây giờ theo ta đến chỗ Ngọc Đế một chuyến được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.