Hai người ngồi trên bãi cỏ hưởng thụ ánh mặt trời, lúc mặt trời xuống núi,người chung quanh bắt đầu tản đi, sắc trời cũng dần dần đen tối. Tiếngđộng ồn ào dần dần tan biến, rất nhanh cái se se lạnh của buổi tối thaythế. Vị Như đứng dậy, vươn một bàn tay đến trước mặt anh
” Chúng ta đi thôi, trời đã tối rồi.”
Lâm Tế Viễn vẫn nắm chặt tay cô, ngồi yên, ngẩng đầu hỏi
” Đi đâu?”
” Mời anh một bữa cơm ăn no căng bụng. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đừng sử kim tôn đối không nguyệt ( đại ý là: con người sống trên đời nênbiết hưởng thụ cuộc sống, rượu không nên chỉ cất trong bình thủy tinh,uống rượu ngắm trăng cùng bạn bè là cái thú.)
” Hóa ra em khoa tiếng Trung? Tôi vẫn nghĩ em khoa tiếng Đức chứ.”
Anh không cười, chỉ nhướng hàng lông mày có chút hứng thú
” Sao nào? học ngoại ngữ liền không thể dắt lưng vài câu thơ cổ à?”
Cô nói xong mới phát hiện chính mình thế nhưng học kiểu nói châm chọc,khiêu khích lúc trước của anh. Anh có chút giật mình, sau đó bất đắc dĩlắc lắc đầu, khóe miệng cười nhẹ.
” Có lạnh không?”
Anh đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi cô
” Có một chút.”
Cô sát lại gần anh hơn, đi sóng vai bên cạnh, giống như muốn chia sẻ một ít ấm áp
” Cho nên dẫn anh đi một nơi tốt, sẽ không lạnh.”
Đó là quán bar nhỏ phong cách Đức, có đa dạng kiểu dáng cốc uống bia của Đức, đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-xa-ma-lai-nhu-gan-nhu-xa-nhu-gan/1997276/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.