Mười một giờ đêm, bầu trời cuối hạ đầu thu, trăng thanh gió mát, hai kẻ trộm quần áo màu đen, lấp ló trước cổng Hạ gia.1
Hai chiếc xe đạp giấu dưới bóng đêm của cây chuông vàng, bởi cha mẹ Hạ và dì Trịnh sẽ không đuổi theo đâu a, mang xe to đỗ dưới bóng râm cũng khó qua mắt dì Trịnh cho nên, lựa chọn chỉ còn là xe đạp, cái khó là làm thế nào để đưa được hai tiểu thiên hạ ra khỏi cổng Hạ gia.
Phùng Thế Phong và Lưu An nấp bên bức tường cánh cổng lớn.
Nhìn cánh cổng cao lớn, Phùng Thế Phong ngoắc tay ra hiệu với Lưu An, ngón tay chỉ chỉ vào cánh cổng, sau đó Phùng Thế Phong nắm lấy cánh cửa, muốn leo lên, Lưu An liền nắm lại Phùng Thế Phong.
"Khoan đã khoan đã" Lưu An nói thật khẽ, âm thanh nhỏ như giọng gió "Thí chủ đừng manh động."
"Bên trong êm ắng quá, thật rất kỳ lạ" Mọi ngày buổi đêm dì Trịnh sẽ quản lý rất nghiêm ngặt, phải có đến mấy người canh cổng, nhưng hôm nay lại chẳng thấy một ai.
Bọn họ đã bố trí theo cả bốn tên lực sĩ cử tạ cơ bắp cuồn cuộn đi theo để xử lý mấy tên gác cổng, thế mà lại chẳng có tên canh gác nào, Lưu An cảm thấy rất không bình thường.
Nhưng Phùng Thế Phong không nghĩ được nhiều đến như vậy, anh rất nôn nóng muốn được gặp em bé bự, mặc kệ ngăn cảnh của Lưu An, đạp lên cách khung ô của cánh cổng sắt leo vào.
Nhảy vào bên trong cánh cổng, Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875384/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.