"Thế các con định khi nào làm lễ?"
Lưu An cười khẽ, nắm lấy tay Nhã Kỳ trước mặt dì Trịnh thật nâng niu.
"Chuyện này khi đầy đủ mọi người, cháu sẽ hỏi ý cha mẹ và cả anh Phong rồi mới tính được."
"Ừm..." Dì Trịnh khiêu mi nghiền ngẫm, sau đó gật gù, bàn tay phất phẩy.
"Được, giờ cơm ngày mai đầy đủ mọi người rồi nói, bây giờ hai đứa có thể về phòng rồi."1
"Cháu cảm ơn dì" Lưu An cúi đầu chào, nắm tay tiểu thư đỏng đảnh cùng đứng dậy, hai đứa cháu nhỏ cúi cúi chào dì rồi hí hửng rời đi.
Khi hai cháu đi khỏi, ánh mắt dì Trịnh dịu dàng hơn, còn có một chút yêu thương cười cười.
"Đúng là tuổi trẻ..." Mắt dì nheo lại, chợt nghĩ ra một chuyện.
"Nếu mà chúng tính chuyện làm lễ thì..." Dì Trịnh nheo chặt hai hàng mi, bờ môi kiêu sa nâng lên nụ cười thật nguy hiểm.1
Nụ cười của người dì mang đầy sự nham nhở, báo hiệu một chuyện rất kinh khùng.
À... Là chuyện kinh khủng với lớp trẻ thôi, đối với dì thì đó là thú vui.
Ừ hưm, là thú vui! Rất rất vui!1
"Hà hà hà" Dì Trịnh cười ra âm thanh thật nham hiểm, ánh mắt sắc bén sáng lên.
Ra khỏi phòng dì Trịnh, Lưu An theo Nhã Kỳ đi về phòng, vừa bước vào phòng, Phùng Nhã Kỳ đã nhàu vào lòng anh.
"Bần ni nhớ thí chủ lắm á! Hụ hụ, mấy ngày nay bần ni toàn ở chốn tiên bồng nhớ thí chủ không đó!"1
Lưu An cười lớn, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875375/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.