Chương trước
Chương sau
Chỉ cần bóng người thương nhớ ở ngay trước mắt, chỉ cần nhìn được em, chỉ như vậy cũng đã đủ hạnh phúc cho anh rồi.

Anh lại thêm một đêm nữa, được ôm thiên hạ nhỏ trong lòng, ôm người nhung nhớ ngủ thật say, những tổn thương ấy của anh bỗng nhiên chẳng còn màng đến nữa. Những đau đớn của trái tim trong anh vẫn còn đó, nhưng anh không màng đến chúng nữa.

Nói anh dễ dàng cũng được, anh tình nguyện đắm chìm vào thiên hạ bé bỏng này.

Mọi thứ trên đời này anh đều có thể phản kháng được, chỉ duy nhất thiên hạ bé bỏng nắm giữ trái tim này, cả đời này anh cũng không thể đối kháng lại cô.

Dù cho cõi lòng vì cô mà tan nát, anh vẫn có thể tiếp tục trầm luân.

Bởi cô... Là Hạ Tình, là trái tim của anh.

Sáng hôm sau.

Hạ Tình thức dậy, sau những công tác trong nhà tắm thì lại lười biếng nằm dài ườn trên giường. Khi cô tỉnh lại thì giường đã trống không, anh lại đi ra ngoài rồi.

Nằm chờ đợi anh về, mở to đôi mắt to tròn đầy nghịch ngợm chuẩn bị bày trò mới.

Đợi đến lúc anh về, anh vừa ngồi xuống giường.

Hạ Tình hít vào một hơi thật sâu sau đó nín thở, phình chiếc bụng đầy khí của mình đội lên nhìn sang anh nói.

"Em có em bé rồi này, còn không mau mau chịu trách nhiệm."

Phùng Thế Phong nhìn cô liền nâng cao bạc môi cười, bàn tay đặt lên cái bụng phình to vỗ vỗ nhẹ, hùa theo trò nghịch ngợm của cô.

"Em bé này đã được bao nhiêu lâu rồi?"

"Ờm..." Hạ Tình phì bụng xuống vì hết hơi, sau đó lại hít vào thật sâu, phìn bụng lên lần nữa trả lời "Hai ngày một đêm rồi."

Cô tròn mắt nhìn anh, bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh đang nằm trên bụng, mười ngón tay nắm lấy năm ngón tay anh nắn nắn mấy đốt ngón tay, cái miệng nhỏ ríu rít véo von.

"Em bé lớn có em bé nhỏ, bây giờ em là em bé bự!"

Ba âm em bé bự lọt vào lỗ tai, vừa nghịch ngợm lại vừa đáng yêu, Phùng Thế Phong mím mí môi, ý cười trên đôi mắt càng hiện rõ hơn.

"Khi nào anh mới chịu về nhà với em bé bự đây?"

"Hôm nay không làm người đàn bà tuyệt vọng nữa à?" Anh chợt hỏi, trêu ghẹo tay cũng nắm lấy mấy ngón tay ôm ấp mềm mại.

"Không làm nữa, hôm nay em có em bé rồi, nên là phải mau mau đưa em về nhà đi a."

Nói đi nói lại, vẫn là phải nhanh nhanh về nhà, để anh ở Pháp cô có chút không yên tâm, lỡ đâu mà anh nghĩ lại rồi bỏ chạy thì lại phải truy phu vất vả lần nữa.

Nói đến trở về thành phố S, con ngươi,Phùng Thế Phong thoáng qua tia trầm luân, anh nhẹ nắn nót tay nhỏ, âm thanh ôn dịu nói.

"Chờ anh giải quyết một số chuyện, hoàn thành xong thì trở về thành S."

Hai mắt Hạ Tình sáng lên, lấp lánh vì mừng rỡ.

"Anh nói đó."

Phùng Thế Phong cười cười, dịu dàng nhắc nhở thiên hạ.

"Lát nữa anh ra ngoài giải quyết công việc, em ngoan ngoãn ở phòng chờ đi, có đói thì gọi đồ ăn, đừng có đi lung tung."

Hạ Tình nằm xoay người lại, nhích nhích người gối đầu lên đùi anh, xoay mặt úp vào bụng anh, chui vào lòng anh như con mèo nhỏ ủi ủi.

"Bây giờ anh chưa đi thì anh là của em" Cô ủi vào bụng anh, hít hít ngửi ngửi mùi hương gỗ trầm thật dịu nhẹ.

Phùng Thế Phong cúi đầu nhìn em bé bự, ý cười tràn ngập trên đôi mắt, bàn tay xoa lên mái đầu, luồng vào những sợi tóc đen óng vuốt ve. Nâng niu đầu nhỏ ngửa lên nhìn anh, chính mình cúi người xuống, in nụ hôn lên vầng trán xinh đẹp thật yêu chiều, men nụ hôn chạy xuống hôn nhẹ lên chớp mũi đến hôn lên cánh môi.

Hai làn môi mềm chạm vào nhau, bàn tay nhỏ nhắn Hạ Tình nâng lên đặt sau gáy tóc anh, mò mẫn luồng vào những sợi tóc giữ lại anh hôn mình.

Nụ hôn liếm láp làn môi, Hạ Tình rất ngoan ngoãn mở miệng tiếp ứng lưỡi kia thâm nhập, nụ hôn càng quét bên trong miệng, lưỡi quấn lấy lưỡi vấy ra mật ngọt liếm láp, hai người hôn lấy, tiếng hôn hoà quyện trao đổi ngọt ngào thật ướt át.

Nụ hôn sâu nồng say, tiếng hôn môi ẩm ướt thật kiều mị trong căn phòng, trái tim cô đập thật vội, lùng bụng trên ngực, bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, đem tay anh nâng niu áp lên nơi trái tim đập thật vội.

Phùng Thế Phong chậm lại nụ hôn, nâng khẽ đầu dậy nhìn gương mặt phiếm hồng, hai gò má đỏ đỏ cùng cánh môi bóng nước sau nụ hôn, cô nâng ra một nụ cười thật tươi, trong đôi mắt lấp lánh chỉ có bóng hình anh.

Giọng nói dịu dàng cười thật tươi, nụ cười như hoa đón xuân mới rạn rỡ, đôi mắt lấp lánh đầy sao trời nhưng thật ra trong mắt cô chỉ có mỗi bóng hình của anh, thật hạnh phúc hai tay nhỏ nắm giữ tay anh áp lên nơi trái tim đập mạnh.

"Chồng về với em... Chúng ta về với nhau... Anh đừng đi đâu nữa nhé?"

Từng nhịp thình thịch truyền vào lòng bàn tay anh, đánh thẳng vào tâm thất làm cho lòng anh xao xuyến. Anh giống như nhìn thấy ánh mặt trời, nụ cười trên môi cô bừng sáng, xoa dịu những vết cắt trong trái tim anh.

Anh cũng giống như một người lạc lối trong màn đêm u tối, bỗng dưng tìm được một tia ánh sáng, ánh sáng ấy chiếu rọi, cứu vớt anh ra khỏi màn đêm đen.

Từng nhịp thình thịch truyền vào lòng bàn tay, cảm nhận trái tim cô đập, mi mắt anh chợt cay, thật nồng trên cánh mùi, cay xè trên mi mắt.

"..." Anh nhíu lại đầu lông mày, cảm giác nhịp tim chân thành ấy truyền vào tay, trái tim hoang dại trong anh được xoa dịu, những vết nứt nẻ trong lòng anh được nhịp đập chân thành kia dỗ dành, bỗng chốc mắt thật cay, lấp lánh trên đôi mi nhẹ hững.

"Em..." Anh nói thật nhẹ, có lẽ vì muốn khóc làm cho giọng anh có điểm run.

"Em sẽ không bỏ rơi anh nữa chứ?"

Hạ Tình nhìn thật kỹ tuấn tú phong trần trước mặt, nhìn đôi mắt đỏ trong làm nước long lanh, hai mi cô nhanh chóng đỏ hoe, hai bàn tay ôm ấp bàn tay của anh hơn, nắm chặt lấy tay anh hơn nữa.

Để cho anh cảm nhận rõ nhịp đập trong cô, kể cả cô cũng cảm nhận thật rõ ấm áp trên bàn tay anh.

"Em không bỏ rơi anh nữa, sẽ không rời khỏi anh" Cô nói thật khẽ, khẳng định thêm một lần, mắt lấp lánh cay cay, giọng nói mềm mại nói thật kiên quyết.

"Chúng ta không được rời khỏi nhau nữa, không ai được phép rời bỏ ai."

Phùng Thế Phong ngẩn đầu lên cao, hít sâu vào một hơi thật nghẹn, anh kiềm lại những cay nóng trên mi mắt rồi mới có thể cúi xuống nhìn cô. Ngắm nhìn em bé xinh đẹp của anh, mắt anh ngập trong nước nhưng toàn là thoả mãn, bàn tay anh lại nổi ra điểm run.

Hạ Tình nắm chặt tay anh hơn, nắm lấy run rẩy của anh, đem tay anh áp lên gương mặt, tựa một bên gò má vào lòng bàn tay to, giữ lấy mu bàn tay to áp vào gò má mình.

"Em nói anh biết, cả đời của anh sau này phải thật thật thật cưng chiều em, phải yêu thương em, ở bên cạnh em. Mỗi ngày phải nấu đồ ăn ngon cho em, sáng ngủ dậy em phải nhìn thấy anh đầu tiên, buổi tối, anh phải là người em nhìn thấy cuối cùng trước khi đi ngủ. Anh phải..."

Hai mắt Hạ Tình đỏ hoe, càng nói giọng càng run rẩy, nước mắt lấp lánh chảy ngược theo khoé mi, cô nhíu lại đầu lông mày nhìn thẳng vào đôi mắt đậm tình của anh. Âm thanh của cô càng nghẹn ngào hơn, nói đến mấy âm cuối cùng thì bật ra tiếng khóc thật thút thít.

"Anh phải thật tốt thật tốt cưng chiều em, phải yêu thương em... Phải... Bên cạnh em... Ưm... Không được đi đâu nữa."

Tay được áp lên gương mặt nhỏ, ngón tay cái run run xoa xoa làn da gò má hồng hồng, mắt anh thật cay, lấp lánh đong đầy hai mi mắt.

Anh cúi thấp, hai tay ôm lấy cô bé nằm trên đùi mình, ôm lấy cô, giấu đi gương mặt lẫn những giọt nước mắt chảy xuống, thấp thỏm nói thật khẽ.

"Chỉ sợ mỗi em không cần anh nữa."

Anh luôn cưng chiều, luôn yêu thương cô vô điều kiện, từ kiếp trước cho đến kiếp này, anh chưa từng muốn rời khỏi cô.

Anh chưa từng... Một giây cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tình của anh.

Hạ Tình vòng cánh tay ôm lấy lưng anh, mi mắt nhắm lại tận hưởng vòng ôm, hàng nước mắt nóng chảy ngược xuống.

Nước mắt này là vì hạnh phúc, là vì tiếc nuối...

Cô đã vô tình mà bỏ lỡ, vô tình tổn thương trái tim của anh, vậy mà anh vẫn hướng về cô, như cỏ dại hướng mặt trời, người đàn ông này yêu cô đến mức chưa hề nghĩ sẽ rời khỏi cô, mà chỉ lo sợ một rằng một ngày nào đó cô sẽ không còn cần anh nữa.

Như cỏ dại hướng mây trời, cô trong anh mới chính là mặt trời hi vọng, cô nắm giữ trái tim anh.

Những ngày tháng không có cô, anh hoàn toàn tàn lụi, anh chỉ là một cái xác sống với lòng ngực rỗng toét, vì cô đã mang đi trái tim của anh.

Đâu phải mỗi anh là mặt trời của cô, cô cũng chính là tia sáng soi anh trong cõi đời này.

Anh đối với cô còn ngu dại hơn cả loài cỏ rác, dù bị giẫm đạp đến thế nào cũng phải gắng gượng ngẩn đầu dậy hướng về mây trời trên cao.

Ôm lấy anh, nói thật khẽ, tiếng nói nhẹ nhàng lại có sức mạnh buộc chặt tim anh.

"Cả cuộc đời này, em chỉ cần anh."

Cô hướng anh... Cũng như cỏ dại hướng mây trời.

Đều là cỏ dại, đều hướng mây trời.

Mặt trời trong cô là anh, ánh dương bừng sáng trong anh... Là cô.

Còn tiếp...

(P/s rồi mặt trời của tui là ai? Ôi người yêu đang ở đâu, gió đông về rùi tui cô đơn tui lạnh lẽo quớ.

Thôi thì các con dân cụa mụ, hãy yêu thương mụ bằng cách mén thẳng vào mặt mụ những cái vote đầy yêu thương đi hớ hớ hớ.

Liêm sỉ của tui cũng giống như liêm sỉ của chị bé truy phu dị đó, hỗng có biết ngượng đôu, ném đi, ném thẳng vào mặt tui đi.)

_ThanhDii
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.