Chương trước
Chương sau
Bước hai: Ăn vạ.

Cô nằm lăn qua lăn lại, khóc lóc cho số phận thảm thương của mình, tiếng khóc than oán của người đàn bà tuyệt vọng in ỏi khắp căn phòng.

"Tôi khổ quá mà, hụ hụ hụ, tôi tuyệt vọng quá mà, chồng tôi đã đoạn tình với tôi rồi."

Hạ Tình vặn vẹo trên giường, gương mặt méo mó gào lên.

"Oàaaa, chồng tôi đã tu thành chánh quả rồi."1

Phùng Thế Phong cúi mặt ở sofa, bàn tay bịt chặt miệng kiềm hãm tiếng cười đến mức hai bã vai run rẩy, cô cứ than oán thật thê thảm.

"Chồng tôi giờ đây đâu còn thèm khác tôi như ngày xưa nữa... Tôi héo hon chờ đợi thế này mà người ta không còn muốn chiếm lấy tôi nữa, thật sự đã tu thành chánh quả."1

Hạ Tình thở hắc, đã nói như vậy rồi mà anh còn chẳng có động tỉnh gì, cô bật dậy, do lăn qua lăn lại nên đầu tóc trở nên rối bù như tổ quạ, cô nhìn anh, mép môi co co giật giật kêu.

"Đằng ấy."1

Phùng Thế Phong mím môi, hai môi bậm bậm lại rồi ngẩn mặt lên với trạng thái rất bình thường, chỉ là khoé mắt anh có hơi lấp lánh nước mắt thôi.

Cô từ phía giường cũng chẳng nhận thấy được khác biệt, ăn vạ đã một lúc rồi, anh vẫn không có hành động gì khác.

Quả thật là tu thành chánh quả.

"Xin hỏi đằng ấy pháp danh là gì đấy?"

Phùng Thế Phong lập tức cúi mặt xuống, phì ra một tiếng cười.

Hạ Tình chớp chớp mắt, nhận thấy anh đã cười rồi, cô lập tức nhảy xuống giường, chạy lon ton lại phía anh, đầu cúi xuống tìm kiếm gương mặt tuấn tú kia, muốn nhìn xem nụ cười của anh.

"Có người cười rồi kìa, hehe, cười là theo em về nhà đó."

Anh dùng một cánh tay che lại mặt mình, một lòng bàn tay lớn đẩy gương mặt cô tránh xa, người nâng dậy né ra xa cô. Hạ Tình cứ áp tới, hai tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh, áp người nâng gối bước lên sofa ôm chầm lấy anh nằm xuống sofa.

Hạ Tình nằm lên người anh, toàn thân mềm mại áp vào người, hai đồi thịt mềm ép chặt lên ngực anh, Phùng Thế Phong rất nhanh đã căng thẳng, vội nắm lấy hai cánh tay nhỏ muốn nhấc cô lên.

Cô nào để cho anh thoát, nhanh chóng nhướng người, áp môi lên môi anh, hai cánh môi chạm nhau, một nụ hôn nhẹ làm cho Phùng Thế Phong sững người. Anh yên như bức tượng, đến mắt cũng trơ ra không chớp.1

Hạ Tình chớp lấy cơ hội, cơ thể trường bò trên người anh như một con rắn quấn chặt, hai tay giữ lấy gương mặt anh trấn xuống sofa, nụ hôn nghịch ngợm cắn mút. Mắt nhắm chặt, tưởng tượng đến những lúc anh cắn mút mà làm theo, lưỡi nhỏ liếm lên bạc môi, đẩy vào trong miệng anh tìm kiếm thơm ngọt, chỉ là anh ngậm chặt miệng. Cô không thể thâm dò vào bên trong, chỉ có thể vây vờn mút lấy mí môi.

Làn tóc dài rũ xuống, thân thể mềm mại nằm trên người anh, môi bị làm loạn, mùi hương trà từ tóc, hương nước hoa từ làn da phủ xuống, còn có hơi thở ngọt ngào đang áp chế trên môi anh.

Phùng Thế Phong nhanh chóng bị khiêu lên ngọn lửa dục vọng, thân thể phát nóng, anh lập tức xoay đầu, né đi nụ hôn của Hạ Tình. Hai tay nắm lấy hai bên vai cô lật nghiêng, cô đang nằm trên người anh thì bị đẩy sang nằm xuống sofa. Còn anh lách ra khỏi người cô liền đứng dậy, âm thanh anh khàn khàn nói vội.

"Em... Em chỉnh đốn lại thì anh mới nói chuyện với em."

Phùng Thế Phong vội vàng xoay đầu, mới nhận ra mình đang xoay về hướng ngược lại với cánh cửa, anh phải xoay bước ngược lại thêm một lần, luống cuống bước ra khỏi phòng.1

Hạ Tình nhìn anh quýnh quáng đến không phân biệt được lối đi kia, cô chúm chím miệng cười, nằm ì ra sofa đó.

Oa, anh lúc bối rối thật là đáng yêu làm sao, luống cuống tay chân xoay qua xoay lại ấy.

Đúng là chồng cô a, đáng yêu đáng yêu.1

Cơ mà... Cô mời rượu anh không muốn uống, anh là đang muốn uống rượu phạt đúng không?

Đã quyến rũ đến như vậy, còn ăn vạ đến như thế, mà anh vẫn không thèm động tay.

Như vậy thì anh đừng có trách cô động tay trước, là anh ép cô a.

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hầy dà, hầy dà dà dà.1

Đây là anh ép cô sang bước ba của kế hoạch cưỡng chế chồng yêu đấy, là anh ép cô a.

Cô bảo rồi, dù thế nào thì cô cũng phải đưa cho bằng được anh về nhà.

Đến tối, Hạ Tình chuẩn bị y hệt như ngày hôm qua, mất cả buổi chiều để chuẩn bị từ từng sợi tóc, làn da trắng mượt mà, mềm mại đến tan chảy.

Cô khoác vào áo tắm thật chỉnh chu, không lộ ra một tất da nấc thịt nào, cầm hai ly rượu đỏ bước sang phòng của anh.

Phùng Thế Phong ngồi tựa mình trên sofa, cô vừa bước vào phòng, anh đã căng thẳng đến mức ngồi thẳng lưng.1

Hạ Tình mang hai ly rượu đỏ vào, bước đến trước mặt anh, chìa ra một ly nói với âm thanh biết lỗi.

"Đừng giận nữa, người ta biết lỗi rồi."

Phùng Thế Phong đưa mặt liếc nhìn từ trên xuống dưới, cô ăn vận áo tắm dài rất chỉnh tề, đúng là không lộ ra một mảng da thịt nào, ánh mắt anh khoá chặt trên người cô một cách nghi ngờ.

Hạ Tình liền xụ mặt, mày nhăn lại, tay giơ ly rượu đỏ lắc lắc trước mặt anh nhắc nhở.

"Nè, người ta đã chỉnh đốn cả buổi chiều rồi đó."

Đúng a, cô đã chỉnh đốn cả buổi chiều, "Chỉnh đốn thân thể" thật xinh đẹp ấy chứ.

Còn việc chỉnh đốn lại hành động ấy hở... Có đéo!

"Không uống à?" Ly rượu đưa ra vẫn không được nhận lấy, Hạ Tình bĩu môi, nhìn ra nghi ngờ trên mắt anh "Em không có bỏ độc anh."

Hạ Tình nâng lên ly rượu chìa ra đó, nhấp một ngụm rượu lớn thử rượu cho anh xem rồi nhúng vai, sau đó chìa ngược lại ly rượu cho anh.

Phùng Thế Phong mới nhận lấy ly rượu, chuột bạch đã thử trước rồi nên anh cũng không sợ bị đầu độc, Hạ Tình xoay người bước qua phía đối diện sofa ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp mím ra nụ cười.

Phùng Thế Phong nâng ly rượu uống một ngụm lớn, bởi vì đối mặt với người phụ nữ này quá mức căng thẳng với anh, anh uống ba ngụm rượu lớn đã cạn sạch ly rượu đỏ. Đặt ly rượu xuống bàn, anh thở ra một hơi nặng nề, hai tay đan mười ngón tay vào nhau, nghiêm túc nói chuyện với cô.

"Chuyện hôm qua anh nói với em, chúng ta về thành phố S ly hôn" Anh vẫn chấp niệm với chuyện ly hôn, giống như cô chấp niệm với chuyện chiếm lấy vậy.

Phùng Thế Phong nhìn cô một cách nghiêm túc nói, nhưng cô nhìn anh chẳng có chút trang nghiêm nào, ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy mỏ vàng, miệng nhỏ mím cao thành nụ cười.

Tay cầm ly rượu đỏ còn nguyên giơ lên hứng dưới miệng, Hạ Tình nhìn anh, hai đầu lông mày khiêu khích, nhổ ra ngụm rượu đang ngậm trong miệng, phì phèo hai cái nhổ hết rượu trong miệng ra.

Phùng Thế Phong trợn mắt nhìn cô nhổ ra ngụm rượu vừa rồi từ ly rượu của anh, thảo nào vừa rồi cô cứ mím môi cười thật lạ, mọi khi cái miệng nghịch ấy sẽ nhoe ra nụ cười rất đáng yêu.

Phùng Thế Phong ho ra một tiếng, anh đã nuốt toàn bộ ly rượu đó vào rồi, bây giờ muốn nhổ ra cũng không được, mắt kinh ngạc trợn tròn trợn trắng nhìn cô, tiềm thức lo lắng hỏi.

"Em... Em bỏ cái gì vào rượu?"

"Hehe" Hạ Tình nhoe ra hàm răng cười, đặt ly rượu lên bàn trà, tùy ý nhúng vai trả lời.

"Thuốc mê."

"Em..." Phùng Thế Phong mở to mắt nhìn cô bé nhỏ trước mắt, từ khi nào mà cô lắm chiêu như thế, đến mức biết bỏ thuốc mê cho anh, thậm chí vừa rồi còn dụ dỗ anh tin rằng ly rượu bình thường.

"Một" Hạ Tình nhoe ra nụ cười nham nhỏ đếm số.

Đầu óc Phùng Thế Phong dần mơ hồ, hình ảnh cô bé trước mắt bắt đầu phân thân, anh bấm năm đầu móng tay trái vào mu bàn tay phải để bản thân thật tỉnh táo, cố gắng mở to mắt định hình Hạ Tình.

"Hai nè" Hạ Tình hí hí cười, hai ngón tay chữ v giơ lên chờ đợi thêm một phút nữa.

Phùng Thế Phong đứng dậy, nhưng đầu óc quay cuồng khiến cho anh loạn choạng chống vào sofa, hai mi mắt nặng trĩu dần xụp xuống.

"Ba nè" Cô đếm qua ba phút, nâng người đứng dậy thì người đàn ông trước mặt đã gục ngã xuống sofa.

Tung tăng bước qua chỗ anh, cúi thấp đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia ngủ say, hàng mi dài khéo chặt, xương mũi thẳng tấp đến bạc môi uy lãm khéo chặt.

Bàn tay nhỏ nâng lên chạm gò má anh, chạm qua bạc môi nghi ngút.

Cô nâng người dậy, hai tay xoa xoa chà chà.

Chẹp chẹp.

Hơn một giờ sau.

Phùng Thế Phong mơ màng tỉnh dậy, đôi mi nặng trĩu run run mở ra, nhìn thấy đầu tiên là trần nhà.

Thân mình nằm trên giường êm ái, quần áo vẫn còn nguyên chỉ là... Tay anh bị trói bằng băng dính ở phía sau lưng.

Ký ức thoáng qua về giây phút trước khi anh ngủ thiếp đi, đầu não truyền tính hiệu không ổn, anh quét mắt qua căn phòng.

Cạch.

Hạ Tình bước ra từ phòng tắm, anh lập tức liếc mắt về phía cô, ngay lập tức anh phải nhắm mặt lại, mặt xoay trở ngược về.

Bởi vì cô không mặc quần áo, chỉ mặc áo con và quần con nhỏ, loại vải lông cừu thật mềm mại màu nâu ngà trên làn da trắng nõn, chúng thiêu đốt mi mắt anh, Phùng Thế Phong nhắm chặt mắt, tâm trí rối rít tìm được thoát, hai tay cọ sát băng dính.

Cô bước đến công tắc đèn, tắt đi đèn lớn, bật lên đèn ngủ màu vàng sau đó trèo lên giường, leo lên người anh ngồi.

Ngồi ngay vào vị trí mỹ nam che giấu, cô vừa đặt mông ngồi lên người anh, Phùng Thế Phong liền thở ra một hơi nặng trĩu, âm thanh khàn đặc.

Anh vừa mở mắt nhìn cô gái ngồi trên người, thân ngọc dưới ánh đèn càng cùng áo con bằng lông cừu mềm mại bao bọc hai đồi ngực căn tròn mọng nước kia đập vào mắt, anh lại phải nhắm mắt lại.

"Không thèm nói chuyện với anh" Hạ Tình nói nhanh, hai tay đặt trên bụng anh nắm lấy lưng áo kéo lên, hai tay cởi ra từng chiếc cúc áo từ dưới lên trên.

"Em đã cho anh cơ hội tự nguyện rồi, nhưng là do anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Nói xong, cúc áo sơ mi của anh cũng đã bị cởi ra, cô vạch áo sang hai bên, lộ ra vòm ngực rộng lớn, da thịt dưới ánh đèn màu thật săn chắc.

Năm ngón tay đặt ở cơ bụng, lả lướt vuốt ve trên làn da chạy ngược lên trên, vuốt qua từng thớ thịt cơ bụng, vuốt lên hai bên vòm ngực, vuốt lên xương quai xanh đến yết hầu chạy lên càm.

"Em đừng náo..." Phùng Thế Phong bắt buộc mở mắt ra nhìn cô, vội vàng ngăn chặn tình huống anh sẽ bị cô đè bẹp.

"Chúng ta nói chuyện rõ ràng lại... Đừng náo nữa."

Hạ Tình cúi người xuống, mùi hương thơm từ trên người cô phủ xuống áp chế anh, anh thậm chí không dám thở, sợ phải hít vào hương thơm ngọt ngào đó sẽ không chịu nổi.

"Tình..." Anh thỉnh ra một tiếng gọi thật khẽ.

"Đừng loạn..."

Hạ Tình nâng môi cười, cúi hôn lên cánh môi anh, nụ hôn nhẹ lên bạc môi trượt xuống yết hầu, hôn lên yết hầu đang chạy lên chạy xuống kia rồi lại trượt nụ hôn xuống cổ anh. Cô giống hệt như mỗi khi anh hôn cô, mắt nhắm chặt lại chỉ nhớ đến những lúc anh hôn cô mà thuận theo.

Phùng Thế Phong thở dốc, yết hầu lên xuống liên tục, hai tay vùng vẫy với băng dính phía dưới lưng một cách vô nghĩa. Cô ngồi trên người anh, trì anh xuống, hai tay bị trói bằng băng dính phía sau hứng cả cơ thể đè nặng không thể vùng vẫy được nữa.

Cô nhích người xuống ngồi trên hai đùi anh, hai tay mở ra đai lưng kêu leng keng, kéo ra đại lưng của anh ném xuống giường.

"Em nghe anh nói này... Đừng loạn nữa..."

"Không nghe" Hạ Tình phản bác, bò qua mép giường cầm lấy băng dính rồi trèo ngược trở lại ngồi lên người anh, tay cô kéo ra băng dính.

"Phiền phức a, im lặng!"1

Băng dính đen dán lên miệng Phùng Thế Phong, cô quăng đi cuộn băng dính, anh trừng trừng mắt nhìn cô đầy kinh ngạc.1

"Trừng cái gì mà trừng, là tại anh hết, anh ép em a, bây giờ thì ngoan ngoãn nằm đi."

Cô nhích mông xuống đùi anh ngồi, mở ra khuy quần, kéo khoá quần xuống, nắm ai bên quần tây tuột xuống dưới đùi của anh, lộ ra quần con dày cộm một cục nhô to. Hạ Tình mới đỏ mặt, có chút bối rối lay hoay.

Bởi đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn thấy nó, trước đây mỗi khi anh cắm cô, cô đều có thể hình dung ra thứ này to lớn thế nào, nhưng để mà thật sự nhìn thấy thì...

Không không, giờ phút nào rồi mà cô còn xấu hổ.

Không được lùi bước.

"À... Ừ... À hem."

Hạ Tình lay hoay xoay qua ngoảnh lại một lúc, mới dám nhìn xuống quần con cộm nhô kia, Phùng Thế Phong hoàn toàn im bặt. Đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Hạ Tình đang ngồi trên người anh, hai tay phía sau lưng nắm chặt thành quả đấm dùng lực kéo dãn băng dính.

Cô nắm lấy lưng quần con, hai mắt nheo lại chỉ dám hé ra một tí rồi kéo xuống quần con của anh, cái kia thô dài được giải phóng, ngẩn cao đầu dựng thẳng.

"..." To lớn đập vào mắt, còn cứng rắn vô cùng, Hạ Tình liếc mắt nhìn anh, miệng nhỏ trêu ghẹo cười.

"Xem ra em vẫn còn mị lực a, anh vẫn cứng thế này cơ mà."

Cô nhìn thô dài dựng thẳng kia, lần đầu tiên nhìn thấy nó, vừa to vừa dài dựng thẳng, những sợi gân tơ xanh tím nổi lên làm cho gậy to hằn hộc, có chút dữ tợn.

Hạ Tình mím môi, ngón tay chỏ chĩa vào gậy th*t kia chọt chọt, nó bị đẩy chọt lung lay nhẹ rồi dựng thẳng về vị trí ban đầu, cô lại chọt nó thêm một cái, nó lắc lư rồi vẫn dựng thẳng.

"Nè nè, thật là đàn hồi."

Phùng Thế Phong chau chặt mày, con ngươi đỏ rực chằm chằm nhìn cô. Hai cổ tay ở phía sau nổi lên gân guốc nắm chặt quả đấm, dùng lực kéo băng dính dãn ra.

Con ngươi đỏ rực nhìn cô nhỏ nghịch ngợm với chính mình, anh chắc chắn.

Anh kéo đứt băng dính thì cô chỉ có chết trên giường.

"Đàn hồi ghê, lắc lư lắc lư luôn" Cô vẫn nghịch chọt gậy to ngã qua ngã lại rồi dựng thẳng, ngón tay cái và ngón tay trỏ bấu vào nhau, dùng lực rồi búng vào y đầu kia một cái.1

Phùng Thế Phong giật bắn mình, anh co rút một cái, hơi thở đứt ra một âm.

Hạ Tình hoảng theo.

"Anh đau hả? Ấy ấy, xin lỗi" Cô rối rít nói, năm ngón tay vỗ vỗ vào y đầu cậu bé dỗ dành, lại hoàn toàn không biết hành động của cô càng làm anh run rẩy hơn.1

Phùng Thế Phong thở nặng, mặt mày chau chặt hơn, bị băng dính bịt chặt miệng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ứm khó chịu.

"Sao vậy? Anh muốn nói gì hả?" Hạ Tình nghe giọng anh kêu, ngẩn mặt nhìn anh hỏi, cô nhìn về phía anh, anh vội gật gật đầu.

Cô vốn muốn cởi băng dính trên miệng cho anh, nhưng mà nghĩ lại, mấy lời anh muốn nói chắc lại là mấy câu "Chúng ta nói chuyện."

"Thôi đi, mấy lời anh nói vô nghĩa lắm."

Cô bíu môi, nghịch cũng đủ rồi, tay vén quần con qua một bên lộ ra u hoa, hai đùi khụy trước gậy thô to, một tay nắm lấy quần mình vén qua, một tay đỡ lấy y đầu nhắm ngay trước nguyệt.

Cô hít vào một hơi, từ từ ngồi xuống, y đầu cắm thằng cửa hoa nhưng cô ngồi xuống, nó trượt qua một bên.

Phùng Thế Phong rít ra một tiếng, hụt hẫng hết một nhịp, nặng trĩu đến mức rên rỉ ra một âm trầm khàn.

Hạ Tình cũng bị hụt hẫng, cô vội nâng mông dậy, đỡ y đầu trước cửa hoa lần nữa, chậm chạm ngồi xuống, nhưng y đầu vẫn trượt qua một bên đùi non.

Phùng Thế Phong thêm một lần hụt hẫng, anh điên mất!

Toàn thân căng cứng, nuốt ực xuống một ngụm khó chịu, yết hầu chạy lên chạy xuống, lòng ngực phập phồng.

"Không vào được..." Hai lần bị trượt, Hạ Tình bực bội đứng dậy, tụt xuống quần con.

Ánh mắt anh dáng chặt trên người cô, nhìn theo chiếc quần mỏng trượt từ trên hông trượt xuống đùi đến cẳng chân. Phân thân thô bạo động đậy ngốc đầu, Hạ Tình ngồi trở lại, một tay vạch ra hai bên mép hoa, một tay canh giữ y đầu ở trước nguyệt.

Phùng Thế Phong thẳng người chờ đợi, cô vừa vặn ngồi xuống, y đầu ở trước miệng hoa sắp lệch đi, anh nhích người thấp xuống, y đầu ngay miệng hoa, hai chân đạp lên đệm giường nâng thân mình đẩy lên. Cô đang hạ xuống, anh lại cắm thẳng lên, đem y đầu cắm vào.

Cắm vào rồi, Hạ Tình mềm nhũng, chân mất đi lực áp xuống ngồi hẳn lên người anh, cái kia đi vào toàn bộ.

"Ưm..."

Hạ Tình thở nấc ra, ai đó lại thở phào ra một hơi rất nhẹ, trôn vào huyệt non mềm khiến cho toàn thân anh nhẹ hững như trôn trong coi mây hồng, cô nuốt xuống ngụm nước bọt, ngồi im trên người anh không dám động đậy. Hạ thể bị lấp đầy bởi thứ thô to vô cùng, cô ngồi im để có thể thích ứng, mặt mũi đỏ ửng lên, không quên nhắc nhở.

"Cắm rồi... Anh phải theo em về nhà... A... Anh phải chịu trách nhiệm với em... Hoặc là em chịu trách nhiệm với anh..."

Lắp ba lắp bắp nói, cái kia lớn quá, cắm sâu vào tận hoa tâm, cô mềm nhũng không có sức nói.

Phùng Thế Phong nhìn chằm chằm gương mặt đỏ dại, đôi mắt anh tứa ra máu đỏ vì dục niệm lấp đầy, cô cứ ngồi im không động, anh đạp lên niệm giường nâng hông đẩy lên, y đầu cắm sâu tận hoa tâm dồ dập sâu hơn hoa tâm.

Hạ Tình run dại, mặt đỏ bừng rít ra tiếng nấc.

"A... Chờ chút đã..."

Cô bậm môi, hai tay chống xuống bụng anh, muốn thích ứng một chút mới động đậy, thế mà anh lại gấp rút muốn động ngay.

Hạ Tình nâng mông lên, Phùng Thế Phong lập tức hạ người kéo ra chính mình rồi đạp nệm cắm tới.

Cô giật bắn, hai ngực áo lông cừu nặng nề nảy lên, đầu ngẩn về lên hít thở.

"A... A... Không phải... Như này..."

Cô khụy gối quỳ rộng kẹp thân anh, anh nằm phía dưới đạp nệm cắm vào rút ra. Cô chỉ cần quỳ rộng như thế, người cắm là anh.

Thế chủ động hoàn toàn bị đảo ngược, Phùng Thế Phong càng cắm càng điên dại, hai tay dùng lực ghì nát băng dính, nghiến răng ken két cắm điên cuồng.

Hạ Tình quỳ thấp gối để cho anh cắm, toàn thân run rẩy tự ôm lấy hai ngực áo lông cừu đang nảy loạn, mặt đỏ ửng ngẩn lên cao hít thở.

Hình như... Sai rồi.

Người di chuyển phải là cô mới phải.

Nhầm vai rồi.1

Hai chân cô run run quỳ thấp, mỏi nhừ hạ xuống muốn ngồi nhưng anh thúc mạnh thắt lưng, y đầu gậy to nhồi nhét mảnh liệt, thắt lưng vồ vào mông cô thật mạnh phát ra âm thanh bạch bạch như thể anh đang đánh vào mông cô.

"A... Ha... Anh chậm..."

Phùng Thế Phong ghì chặt tay, băng dính đứng ra, ngay lập tức anh bật dậy đổ ập nắm lấy cô trì xuống giường.1

"Á!"

Bị đè nặng, hai chân cô chới với trong không khí, không kịp hiểu được vấn đề, cái gậy kia đã điên cuồng đâm vào bên trong cô.

Tay kéo ra băng dính trên miệng, đâm vào huyệt non mềm, giọng khàn đặc mắng chửi.

"Chậm chậm con mẹ nó, anh cắm chết em."1

"Ha..."

Y đầu lui ra tận cùng, hướng thẳng vào tâm hoa cắm mạnh, đem toàn bộ cắm vào bên trong, thắt lưng hoạt động điên cùng cắm rút, tiếng nước lạch bạch nhóp nhép phát ra.

Hạ Tình há miệng hít lấy không khí, dồn dập đến không thở được, hai mi mắt ứa ra lấp lánh, hai tay câu lấy cổ anh, mếu máo rên rỉ vì dồn dập đan xen khoái cảm.

"Ưm a..."

Phùng Thế Phong thở dốc vì khoái lạc mây bồng, nghiêng mặt hôn lên tóc, hôn lên vành tai nhỏ, tay nắm chặt vai nhỏ, thắt lưng uy dũng cắm điên cuồng.

Căn phòng phát ra tiếng nước nhóp nhép, âm thanh thân thể lạch bạch cùng tiếng rên rỉ hoà âm nấc nghẹn của thiếu nữ ngọt ngào.

Còn tiếp...

(P/s Bước ba: Làm thịt...

Mà tôi không biết là ai làm thịt ai nữa.

Đã đàn hồi lại còn lắc lư lắc lư, còn búng tay nữa, toai mợt mỏi chị bé quá, toai thiệt mợt mõi.)1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.