"Cậu Phùng thương con như thế, con không thương cậu sao?"
Thương...
Rất thương...
Vì thương anh mới cố gắng để quên, vì thương anh mới đập vỡ đầu để có thể quay trở về làm em bé của anh như ngày trước.
Thương rất nhiều, thương đến tan nát cõi lòng.
"Mẹ biết không..." Cô nhắm lại đôi mắt mõi mệt, tâm tư mụt nát bao ngày qua làm cho trái tim vụn vỡ, âm thanh thật vụn vỡ thốt lên, day dứt thốt lên.
"Anh ấy... Luôn là tín ngưỡng xinh đẹp nhất trong cuộc đời con."
Ở cuộc đời trước, anh là tín ngưỡng. Ở cuộc đời này, anh là mặt trời. Dù năm tháng trôi qua cả thế kỷ, anh ấy vẫn luôn xinh đẹp như thế, ánh hào quang vây kín anh là ánh nắng tà chiếu rọi hình bóng cô.
Cô yêu anh, thương anh.
Mới cố gắng đập vỡ đầu mình để... Mang em bé trở về cho anh.
"Dù có chuyện gì, dù có thế nào đi nữa. Tình à... Đừng bỏ lỡ nữa con ơi, cuộc đời con người có được mấy lần gặp gỡ, bỏ lỡ một lần này lỡ đâu là bỏ lỡ mãi mãi. Cậu Phùng là người tốt, cậu nâng niu con từ bé, dù con chỉ là một đứa trẻ mù nhưng cậu vẫn bao bọc bảo vệ con, con hãy suy nghĩ thật kỹ lại đi."
Mẹ Hạ vỗ về cô thật nhẹ, lời mẹ êm dịu khuyên nhủ bên tai.
Cuộc đời con người có mấy lần gặp gỡ, bỏ lỡ một lần này lỡ đâu là bỏ lỡ mãi mãi.
Cô đã từng lẫm lỗi, đã từng một lần bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875326/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.