Đập vỡ đầu đi nữa... Chỉ cần cho cô quên đi.
Hãy cho cô quên đi, để cô trở về là cô bé hồn nhiên, để cô trở về là cô của kiếp sống này, quên đi tiền thân nhơ nhuốc, chỉ còn là cô của kiếp này.
Chỉ là cô của mình anh.
Chỉ... Của mình anh.
Đập đầu liên tục như thế, đập đến trán tứa máu chảy dài xuống gương mặt.
Cô đã tự đập vỡ đầu mình rồi cho nên... Hãy quên đi.
Xin hãy quên đi những gì không đáng nhớ, những lấm lem bẩn thỉu, những sai lầm của đời trước hãy buông tha cho cô.
Tiền thân là tiền thân, hiện tại là hiện tại, đừng trộn lẫn giữa kiếp trước và kiếp này. Hãy để cho cô chỉ là cô của cuộc đời này, chỉ là Hạ Tình của kiếp sống này.
Tiền thân xin hãy buông tha cho cô, xin hãy thương xót cho cô, hãy thương xót cho anh mà để cho cô được quên lãng.
Chỉ khi cô quên đi, cô mới có thể trở về lúc ban đầu.
Chỉ khi xoá đi, em bé của anh... Mới có thể trở về với anh.
Làm ơn... Quên đi.
Hạ Tình được đưa vào bệnh viện ngay trong đêm.
...
Ở một nơi rất xa khác, Phùng Thế Phong nằm trên giường bệnh màu trắng, hai cánh tay anh được băng bó từ cổ tay đến cù chỏ.
Phòng bệnh tiếng máy đo nhịp tim thật lạnh lẽo, căn phòng yên tĩnh, mọi người đều ngồi ở trong phòng, nhưng chẳng một ai nói gì cả.
Cha mẹ hay ông bà nội đều im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875320/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.