Phùng gia có một căn phòng, căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, căn phòng đó luôn được khoá chặt, mỗi ngày đều có người hầu kiểm tra chốt khóa để thật chắc chắn rằng cánh cửa được khoá.
Không một ai có thể đi vào căn phòng đó, không một ai trong căn nhà này.
Căn phòng khoá kín, khoá chặt, giấu kín một kiếp người!
...
Phùng Thế Phong rời đi đúng ba tuần, Hạ Tình ở Phùng gia đếm từng ngày trôi qua chờ đợi anh về, ngày ngồi thì thẫn thờ đêm thì nhớ nhung.
Cô là... Nghiện anh rồi ư?!1
Thật sự rất rất nhớ anh, anh mà trở về cô phải đòi anh ôm, phải đòi anh hôn nữa.
Ba tuần rồi a, đã ba tuần rồi, anh sắp quay phim xong rồi, chỉ còn một vài ngày nữa thôi.
Vui quá đi!
Cô cũng thật mong chờ bộ phim được phát sóng, mong chờ phản ứng của mọi người khi xem cảnh của cô.
Mọi người sẽ bất ngờ không nhỉ? Mọi người có thích không?
Ôi, Hạ Tình thật mong chờ đến ngày phim được phát sóng.
Hôm nay, ăn tối xong, Hạ Tình trèo lên giường đánh một giấc.
À à, từ ngày anh đi là Nhã Kỳ sang phòng ngủ cùng cô, cho nên cô cũng không còn thấy cô đơn nữa.
Nhưng dạo này tâm trạng của Nhã Kỳ hình như không được tốt, chị ít cười hơn lúc trước. Mọi khi cái miệng của chị cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia, dạo này chị đột nhiên yên tĩnh đến lạ.1
Chị còn thức rất khuya nữa, lần nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875307/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.