Xe chạy trên đường đến trường quay, Phùng Nhã Kỳ ngồi ở ghế lái phụ, Lưu An lái xe, phòng xe phía sau là Hạ Tình và lão anh già.
Lão anh cũng thật biết sắp xếp chỗ ngồi, bao nhiêu chỗ dư ở phòng xe phía sau mà lại bắt cô ngồi ở ghế lái phụ, lão anh cũng thật là biết thương em gái, phòng xe phía sau thật tiện lợi còn có thể nằm nhưng vẫn bắt cô ngồi ở phân khu lái xe.
Ôi... Khiếp!
Cô phải ngồi chung một bầu không khí với họ Lưu tên An, đêm của ba hôm trước hai người đã ngủ cùng nhau, bây giờ thì ngồi cùng nhau.
Phùng Nhã Kỳ căng thẳng đến mức ngồi thẳng lưng, hai bàn tay nắm nắm níu níu nhau, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh. Anh rất tập trung lái xe, mỗi khi dừng đèn đỏ anh lại xoay đầu nhìn sang cô, ánh mắt dán chặt lên người cô suốt mấy mươi giây chờ đèn đỏ.
Cô lập tức sẽ xoay mặt sang cửa sổ ngắm nhìn bầu trời ba giờ sáng tối om ngoài kia, ánh nhìn anh nóng rực, anh chẳng nói gì, chỉ nằm đăm đăm, ngón tay trỏ trên vô lăng nhấc nhẹ gõ gõ vào vô lăng như đang đếm theo nhịp thở của cô vậy.
Anh nhìn mãi mà chẳng lên tiếng nói cái gì, đèn đỏ mấy chục giây kéo dài ra như thể mấy giờ đồng hồ, Nhã Kỳ căng thẳng cực độ, cô cảm giác mình sắp không thở nổi rồi. Vội vàng ấn nút trên cánh cửa xe, kéo cửa sổ xe xuống một chút để gió luồn vào, cơn gió thổi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875284/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.