Phùng Thế Phong thức trắng, đến khi trời sáng hẳn anh mới nhẹ lòng mà nằm xuống, đem cô ôm vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Hạ Tình ngủ đến khi trời sáng hẳn thì thức dậy, cảm giác vòng tay ôm cô thật mềm mại, hơi thở thật sâu, anh vẫn chưa dậy sao?
Cô không muốn đánh thức anh, nằm yên trong lòng anh, cứ nghĩ là anh chỉ ngủ thêm chút nữa sẽ dậy nhưng cô chờ mãi cũng chẳng thấy anh muốn dậy. Nằm trong lòng anh một lúc lâu, hơi thở nhịp nhàng phủ xuống người cô, dù mới thức dậy nhưng Hạ Tình cũng lại mơ mơ màng màng thiếp đi lần nữa.
Hai người ngủ đến tận buổi trưa, anh thức dậy thì Hạ Tình mới dậy.
"Hôm qua anh ngủ trễ lắm hả?" Anh ngủ lâu như vậy, nhất định là đêm qua thức rất khuya.
"Ừm" Phùng Thế Phong đáp nhẹ, anh ôm thân nhỏ mềm mại, trầm tư một lúc lâu rồi khẽ hỏi "Hôm trước có phải là lần đầu tiên em ngủ bên ngoài không?"
Hôm trước? À, là hôm đi chơi.
"Đúng ạ" Sao đến chuyện này anh cũng biết nhỉ? Đúng thật là trước giờ cô luôn luôn ngủ ở nhà, không bao giờ ngủ qua đêm bên ngoài, chỉ có ở nhà và Phùng gia, hôm đi chơi đó đúng thật là lần đầu tiên cô ngủ bên ngoài.
Phùng Thế Phong lặng đi, anh lại suy nghĩ gì đó, sau đó nói khẽ.
"Sau này không được ngủ bên ngoài nữa."
Hạ Tình chớp chớp mắt, cô không hiểu gì hết a.
"Sao thế ạ?"
Phùng Thế Phong đáp rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875262/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.