Vui chơi xong, ăn uống cũng no nê, đêm cũng xuống khuya rồi, Phùng Thế Phong đưa cô đến một khách sạn ở ngoại ô, nơi gần bờ biển.
Phòng ngủ bên cạnh là biển lớn, có tiếng sóng vỗ thật êm ái.
Cô vì không thấy được, đổi lại rất thính, cô tận hưởng cuộc sống này bằng hai lỗ tai, vừa rồi vui chơi, dạo ở công viên nhiệt đới, Hạ Tình cũng dùng tai mà cảm nhận, hoà nhập vào bầu không khí nhộn nhịp cùng mọi người.
Chọn một khách sạn bên cạnh bờ biển, cô có thể lắng nghe tiếng gió đông đầu mùa về đêm, lắng nghe tiếng sóng vỗ xào xạt bên bờ.
Đi chơi đến mệt lã, Hạ Tình nằm trên người anh, gương mặt tì lên lồng ngực cứng rắn vững trãi nhắm mắt ngủ. Dư âm của cuộc chơi vui, lúc ngủ cánh môi nhỏ vẫn giương cao thành nụ cười thật đáng yêu.
Phùng Thế Phong để cô ôm ngủ, tay anh lướt điện thoại xem tin tức một lúc, khi thiên hạ đã bình yên ngủ trong lòng, anh nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tủ bên giường, kéo chăn lên đắp cho thiên hạ. Ôm ấp cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ say, đêm nay ngự ở khách sạn bên bờ biển, tiếng sóng vỗ thật dịu êm.
Màn đêm phủ xuống ngày một sâu, trong căn phòng tĩnh lặng có hai người ôm ấp nhau say giấc, giống như hiện hữu một làn khói đen trong không khí. Làn khói đen lơ lững bay như những làn khói thuốc lá, chỉ là nó mang một màu đen tối u ám, làn khói đen ấy chờ trực một cơ hội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875258/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.