Cô cũng muốn một ngày nào đó... Có thể tự bước đi trên chính đôi chân của mình, cô cũng muốn mình có thể là một ánh hào quang bên cạnh anh, dù không xa hoa to lớn, chỉ là một ánh nắng bé thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Làm một tia nắng bên cạnh anh, hoà trộn cùng ánh hào quang của người ấy, chỉ như thế cũng đã đủ.
Cô cũng muốn được một lần chứng tỏ bản thân, chứng minh với thế giới ngoài kia rằng là...
Cô xứng đáng, xứng đáng với người đàn ông hoàn hảo ấy, nhưng... Trở thành minh tinh với một người mù có thật buồn cười không?
"Em cứ suy nghĩ, chị tin chắc em có thể làm được" Phùng Nhã Kỳ thật lòng ủng hộ, khuyến khích Hạ Tình "Thay vì em cứ bi lụy với bản thân, sao em không thử một lần thử thách bản thân chứ? Đúng không?"
"..." Hạ Tình hạ xuống mi mắt, nghĩ đến một ngày nào đó có thể sánh vai cùng anh thì thật là hạnh phúc biết bao, ngay lúc này, cửa phòng Nhã Kỳ bị đẩy ra, âm thanh giày tây gấp rút đi vào.
Chẳng ai khác chính là Phùng Thế Phong, anh vội vã đi vào, Nhã Kỳ liền nhỏ giọng nói vào tai Hạ Tình.
"Em suy nghĩ đi nhé!" Sau đó hướng mặt về phía anh trai, âm thanh chào đón "Về rồi à? Cũng nhanh quá ha, cũng có thành ý đó, chạy về đây nhanh như vậy."
"Chẳng nhờ vả được một cái gì" Phùng Thế Phong liếc mắt qua cô em.
"Hớ! Là do bảo bối của anh bướng bỉnh quá thôi" Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875245/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.