Câu nói hủy hôn thật thều thào, nhẹ như tơ mềm lại có thể nghiền nát trái tim anh, Phùng Thế Phong càng hoảng hốt, anh ôm chặt cô hơn, ghì cô trong vòng tay.
"Không, anh không hủy hôn" Anh đã chờ đợi bấy lâu mới có thể đem cô về nhà, anh sẽ không hủy hôn, cả đời này anh cũng không huỷ hôn với cô "Anh biết lỗi rồi, từ nay về sau anh không giấu em chuyện gì nữa, em tha cho anh..."
Anh thổn thức nói, vừa nói vừa hôn lên mái tóc cô một cách âu yếm, âm thanh càng lúc càng bối rối run lên.
"Anh không hủy hôn... Hạ Tình... Em là của anh rồi... Em không thể rời khỏi anh được..."
Hạ Tình yên lặng như một con búp bê mềm, mặc anh ôm, mặc anh hôn, đôi mắt cô đỏ hoe ướt đẫm, hai hàng mi ướt nước rất lâu mới chớp khẽ, bàn tay cô nhỏ bé bấu lấy cánh tay anh, đôi mi chau chặt lại bắt đầu mếu máo.
"Hức... Anh giấu em..."
Phùng Thế Phong vội vội vàng vàng xoay cô vào lòng, đem gương mặt nhỏ ủ vào trong lòng, để cho cô nghe thấy trái tim đang thổn thức thật hoảng của anh, giọng anh trì xuống.
"Anh chỉ là... Anh không muốn em buồn, sau này anh không giấu em nữa, được không?"
Hạ Tình lắc lắc đầu, trái tim cô đau quá đi, từ ngày về Phùng gia ở cạnh anh, không ngày nào mà cô ngừng suy nghĩ cả, càng nghĩ cô lại càng tủi thân, càng nghĩ lại càng mệt, cô không muốn nghĩ nữa, ở bên anh thật là khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875234/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.