Tiếng hô lớn của cha ngăn lại lời nói mà Nhã Kỳ đang định phun ra, Hạ Tình càng cúi đầu thấp hơn, hai bàn tay nắm chặt cốc nước ấm, hai đầu ngón tay cái chuyển sang cào vào cốc thủy tinh.
Phùng Nhã Kỳ bị cha ngắt lời, gương mặt cha cau có nhăn lại bày tỏ không vừa ý với cô, Nhã Kỳ không dám nói bậy nữa, lại lẩm bẩm.
"Hừ... Nói có sai đâu..." Sau đó cô bày ra một nụ cười gượng gạo hướng về phía Hạ Tình "Chào chị, chị dâu."
Từ âm thanh của người này, cô biết, cô gái Nhã Kỳ này không những là có thành kiến mà còn rất không thích cô.
Mẹ Phùng nhìn cô cúi đầu, mẹ vỗ về lên tấm lưng nhỏ như một cách để an ủi, mẹ nói.
"Con cũng chào em đi."
Hạ Tình bậm bậm cánh môi, cô ngước nhẹ mặt lên sau đó cuối xuống nhanh.
"Dạ... Xin chào..."
Phùng Thế Phong nghiêm chặt mâu, cô cúi mặt xuống, mái tóc rũ xuống che đi gần hết gương mặt, chỉ nhìn thấy cánh môi nhỏ cứ bậm bậm rồi cắn cắn. Đôi tay nhỏ không ngừng nắm lấy chiếc cốc ấm trong tay, Phùng Thế Phong lạnh mặt, đôi chân thon dài đứng dậy, xoay đầu nhìn em gái.
"Nhã Kỳ, em lên phòng anh một chút."
Phùng Nhã Kỳ cũng rất tán đồng "Hừ, em cũng cần nói chuyện với anh đó."
Hai anh em bọn họ rời đi, khi mà tiếng bước chân đã mất hút, Hạ Tình mới nhẹ nhõm buông lỏng hai đôi vai cứng nhắc, thở dài ra một hơi.
"Con đừng buồn, Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-trong-anh/2875211/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.