🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ta đă là nữ nhân bốn mươi tuổi, tuy rằng nhan sắc có phần phai tàn, nhưng phong vận giữa đôi mày lại càng thêm mặn mà.

Ta bỗng thay đổi thói quen trước kia, cứ thích chọc cho tiểu quan kia khóc, rồi lại đưa khăn tay dỗ dành.

Tiểu quan kia rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mắng ta là yêu nữ phương nào, cứ khiến người ta ruột gan rối bời.

Ta vốn c̣n đang cười, nghe vậy bỗng hiểu ra điều ǵ đó.

Đêm ấy, ta uống chút rượu, chống cằm than thở: "Phu quân của ta cũng giống như ngươi vậy, sợ đau sợ lạnh, lại không chịu được ủy khuất. Ấy vậy mà v́ ta, chàng phải chịu muôn vàn khổ cực, nước mắt rơi c̣n nhiều hơn cả ngươi, gom lại sợ rằng đủ nhấn ch́m ta."

Tiểu quan kia vốn là người có khí phách, nghe vậy liền nổi giận: "Đă có phu quân rồi, sao c̣n đến trêu chọc ta? Ngươi chẳng biết xấu hổ sao?"

Ta bỗng nhiên uống cạn chén rượu, rồi từ trong túi gấm lấy ra một thỏi vàng: “Cả đời chàng chưa từng sống những ngày tháng sung sướng, sau lại v́ ta mà nuốt cục vàng thô này. Đau đớn ba ngày ṛng ră mới chết, giờ chỉ c̣n là nắm tro tàn. Thứ duy nhất chàng có thể để lại cho ta cũng chỉ có cục vàng này. Ngươi nói xem, chàng cũng là người sợ đau giống như ngươi, cuối cùng v́ sao lại chọn cách c.h.ế.t như vậy?"

Ta nói rất nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện thường ngày lúc trà dư tửu hậu, nhưng tiểu quan kia lại sững sờ.

Qua lâu sau mới nói: "Nếu chàng ấy đă có dũng khí này, th́ nhất định là rất yêu ngươi, yêu đến nỗi cái c.h.ế.t cũng chẳng c̣n đáng sợ nữa."

Bùi Vân Xuyên đến c.h.ế.t cũng chưa từng nói với ta một lời yêu thương, nhưng mỗi việc chàng làm đều đă vượt qua cái gọi là t́nh ái.

Trên thế gian này, người người nhà nhà đều chạy theo danh lợi, chỉ có Bùi Vân Xuyên là khác. Hắn v́ ta mà cam chịu chốn thấp hèn.

Ngoại trừ vết sẹo cung h́nh khiến hắn tự ti, mỗi một vết thương trên người hắn, đều là v́ ta mà chịu.

Nếu không có ta, hắn chỉ là một nô tài b́nh thường, giống như bao nô tài khác, biết lễ nghĩa, không từ thủ đoạn mà leo lên.

Có lẽ sẽ chịu chút ủy khuất, nhưng sẽ không khổ cực đến vậy.

Ngày ta trở về, tuyết lại rơi. Tro cốt của Bùi Vân Xuyên được chôn cất trong một nấm mộ nhỏ bé, khuất lấp nơi góc sân.



Sinh thời, hắn dựa vào hoàng quyền, dựa vào ta, tựa như chẳng biết sống một ḿnh ra sao.

Giờ đây, ta nào nỡ để hắn trở thành vong hồn phiêu dạt, bèn giữ hắn lại bên cạnh.

Lúc c̣n sống, hắnluôn mong ta được b́nh an.

Ta liền sống thật tốt trước mộ hắn, năm này qua năm khác.

Nửa đời trước, ta tranh quyền đoạt lợi, bon chen mưu cầu.

V́ cái c.h.ế.t của hắn, ta buông bỏ hết thảy quyền lực.

Cục vàng đă cướp đi sinh mạng hắn, ta vẫn luôn mang theo bên ḿnh.

Ta chỉ muốn đợi đến năm sáu mươi tuổi, trước mộ hắn, nuốt nó xuống.

Nỗi đau đớn hắn phải chịu trước khi chết, ta biết là rất đau đớn, nhưng vẫn cố chấp muốn nếm trải một lần.

Chỉ là năm tháng dài đằng đẵng, ta chẳng thể cảm nhận được chút ngọt ngào nào, giống như năm đó, hắn co ro trong góc Quan Tinh Lâu, lạnh lẽo mà ăn kẹo.

Ta đứng lặng trong gió tuyết rất lâu, rồi bỗng nhiên cởi chiếc áo lông cáo trên người, đắp lên nấm mộ nhỏ bé kia.

Ta khẽ nói: "Bùi Vân Xuyên, ta đă sống đủ rồi, nhưng lại sợ bây giờ đi t́m chàng, chàng sẽ bị ta làm cho khóc. Cho đến bây giờ, ta vẫn không biết làm cách nào để chàng vui, nên chỉ có thể nghe theo lời chàng mà sống thêm vài năm nữa."

Lúc ta xoay người rời đi, tuyết rơi càng lúc càng lớn, dần dần phủ kín chiếc áo choàng trên nấm mộ, chẳng c̣n thấy tăm hơi đâu nữa.

Gió tuyết rơi lặng lẽ, nói đến cùng, vẫn chẳng thể nào đưa người sống trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.