Ôn Mẫn nổi giận, loạng choạng tiến đến túm lấy cổ áo Bùi Vân Xuyên, mắng: "Hoạn quan như ngươi, chỉ biết cầu an hưởng lợi, chẳng màng đến ân nghĩa năm xưa. Tống Ký Nhu cứ dung túng ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết!"
Bùi Vân Xuyên nhìn Ôn Mẫn sa sút tinh thần, trong lòng thấy lạ.
Tuy rằng hắn không ưa Ôn Mẫn, nhưng phải công nhận người này có dung mạo, học vấn, là công tử nhà quyền quý, so ra vẫn hơn hắn.
Sống lâu trong cung, Bùi Vân Xuyên rất biết nhìn người.
Hắn nhận ra tuy Ôn Mẫn là do Hoàng đế phái đến, nhưng dường như cũng có chút chân tình với ta.
Lần này, hắn không đánh nhau với Ôn Mẫn nữa, mà hỏi: "Thế còn ngươi? Ngươi sẽ hại c.h.ế.t nàng sao? Sao ta có thể giống ngươi? Ta kính trọng nàng còn không hết, bất kể nàng là ai, đã làm gì, ta bằng mọi giá cũng sẽ bảo vệ nàng."
Ôn Mẫn cảm thấy bị sỉ nhục, trừng mắt nhìn Bùi Vân Xuyên, hận không thể nuốt sống lột da kẻ không biết xấu hổ này.
Bùi Vân Xuyên không đôi co nữa.
Nửa đời trước hắn đã chịu quá nhiều đau khổ, nếu cứ mãi ủ ê thì thật vô vị.
Giờ đây, so với Ôn Mẫn, hắn thua kém đủ điều, nhưng cuối cùng vẫn có một thứ hơn người.
Nghĩ vậy, Bùi Vân Xuyên cười khẩy, khiêu khích: "Xem ra, ngươi vẫn không bằng ta."
Dù sao cũng chỉ là một tên nô tài, trước mặt ta, hắn luôn tỏ ra yếu đuối, chẳng dám hé răng nửa lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-tinh-mat-y/3742185/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.